Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:18:39
Lượt xem: 35
"Còn có, lần này mời bà đến đây là muốn nói chuyện với bà về hôn sự của con trai lớn nhà ta."
Lớn bé phải có thứ tự, nếu để Khương Tu Võ đính hôn trước thì không có gì.
Nhưng nếu trong nhà muốn làm hỉ sự thì nên làm cùng một lúc.
Năm sau, Khương Tu Văn cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, vậy mà vẫn là một người độc thân.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ thân thể hắn có vấn đề.
"Phu nhân, việc ngài nói chính là."
Lưu xảo miệng nói thêm vài câu, bà ấy cũng đã từng gặp Khương đại công tử có diện mạo văn nhã.
Nghe nói đang làm công văn ở quân doanh, vô cùng có tài học.
"Vậy ngài muốn thê tử của đại công tử là người như thế nào?"
Nữ nhân biên thành có hàng ngàn hàng vạn người nên rất dễ dàng để tìm được người phù hợp.
"Hung dữ một chút."
Không có nhiều người có thể đấu lại được với miệng lưỡi sắc bén của Khương Tu Văn, vậy nên cần tìm một người có vũ lực cao.
Để khi không nói lại được thì động tay động chân, giải quyết nhanh gọn.
Nữ nhân làm thê tử không cần dịu dàng, nếu không sẽ bị coi thường.
"Vậy ngài hãy chờ tin tức của tôi"
Lưu xảo miệng đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, chợt nhìn thấy nữ nhi nhỏ nhất của Khương gia là Khương Bảo Châu.
Bà vội vàng quay lại hỏi: "Phu nhân, Bảo Châu nhà bà có muốn làm mai không?"
Thật ra trong tay Lưu xảo miệng đã có một người rất phù hợp.
Khương Bát Đấu ở trong nhà chính, nghe thấy Lưu xảo miệng đánh chủ ý lên Khương Bảo Châu thì ông chống gậy đi tới. "Bảo Châu nhà ta không gả!"
Khương Bát Đấu thể hiện thái độ, nữ nhi vừa mới mười bốn, còn chưa đến tuổi cập kê.
Ở Khương gia, có mười người con trai cũng không thể so được với một người nữ nhi hiểu chuyện.
Tương lai khi Bảo Châu mười tám sẽ tìm một người con rể đến ở rể, còn toàn bộ con trai thì đuổi ra khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-249.html.]
"Khương lão gia, nữ nhi không thể không lấy chồng được?"
Lưu xảo miệng không phải chưa từng thấy chuyện cha mẹ thương xót cho nữ nhi mà trì hoãn việc hôn nhân hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại làm lỡ dở.
"Giả gia ở thành đông làm nghề buôn bán thóc gạo, chỉ có duy nhất một cô con gái, Giả lão gia cũng có suy nghĩ như vậy." Mười bốn tuổi không làm mai mối, luôn cho rằng con gái còn nhỏ.
Đợi sau khi cập kê lại đau lòng nữ nhi mà trì hoãn thêm hai năm nữa, nói rằng mười bảy mười tám làm mai mối cũng chưa muộn.
Bây giờ, Giả tiểu thư đã qua hai mươi, cũng không phải già nhưng cũng không trẻ.
Nếu giao việc hôn nhân của Khương Bảo Châu cho bà, Lưu xảo miệng chắc chắn sẽ tìm được mối nhân duyên tốt.
"Ai quy định rằng nữ tử thì phải lấy chồng?"
Khương Bát Đấu trợn mắt nhìn Lưu xảo miệng, không thèm tranh luận cùng nữ nhân.
Bảo Châu nhà ông không gả chồng thì cưới chồng vậy!
Trên đời này, cóc ba chân còn khó tìm chứ người hai chân thì có rất nhiều!
Bị từ chối không chút lưu tình, Lưu xảo miệng cảm thấy có hơi mất mát.
Sau khi bà rời khỏi Khương gia thì đi thẳng đến Nguyễn gia.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ bị người làm ở Nguyễn gia đuổi ra ngoài, như vậy cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Khương gia là một gia đình bình dân áo vải lại muốn lấy thiên kim tri phủ, thật sự là mơ mộng hão huyền. Nào ngờ, Nguyễn tri phủ cùng phu nhân đều ra đón tiếp Lưu xảo miệng.
Đợi đến khi Lưu xảo miệng ra khỏi cửa tri phủ, hai chân như giẫm phải bông, cả người đều lâng lâng.
Không ai nghĩ được rằng Nguyễn gia lại cực kỳ vui vẻ mà đồng ý chuyện hôn nhân này.
Đã nhiều ngày, Khương Tu Võ nhận được lời chúc mừng từ khắp nơi, chỉ có hắn là không vui vẻ nổi.
Vì phải chuẩn bị nhiều loại sính lễ cho nhị ca, Khương Bảo Châu đã đưa tiền kiếm được và chút tiền tiết kiệm cho Đại Phi.
Đợi đến khi Đại Phi cùng đám người Bàn Tử vào kinh, sẽ đến một cửa hàng lớn để chọn mua lễ vật giúp nàng.
"Tiểu thư, thủ hạ của Thẩm đại nhân nóng lòng muốn vào kinh nên không thể đợi được đến ngày mười lăm tháng giêng."
Trong nhà có tiểu thư trông coi, đám người Đại Phi cảm thất rất yên tâm khi đi ra ngoài.
"Đi theo thủ hạ của Thẩm đại nhân vào trong kinh cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Đại Phi cùng Bàn Tử chỉ luôn đi lại chung quanh thành trì, chưa đi vào kinh thành bao giờ, lần này đi cũng coi như là được trải nghiệm việc đời.
Điều Khương Bảo Châu để ý nhất ở kinh thành chỉ có mỗi Tiểu Điệp.