Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-08-08 08:36:55
Lượt xem: 39
"Đúng, có ý định này.”
Rốt cuộc còn kinh doanh cả son môi, nên chọn cửa hàng là việc rất quan trọng.
Son môi không phải là những loại son môi giá rẻ bình thường, đối tượng khách hàng là các phu nhân tiểu thư của những gia đình giàu có.
Cho nên, Khương Bảo Châu cần một cửa hàng có diện tích lớn.
"Sao Chu lão gia lại biết?"
"Con gái ta và Minh Nguyệt là bạn thân.”
Sau khi Giả Minh Nguyệt nhận được son môi thì vô cùng vui mừng, đưa cho Chu tiểu thư xem.
Chu lão gia phỏng đoán, Khương Bảo Châu đang cần mua một cửa hàng nằm trên đoạn đường có vị trí đẹp.
Vừa hay ông cũng có một cửa hàng trong phố chính, cũng kinh doanh son phấn, tình hình buôn bán cũng thường thường, chỉ miễn cưỡng giữ được cửa hàng.
Nếu được hợp tác với Khương gia thì Chu lão gia sẵn lòng lấy giá thấp bán lại cho Khương Bảo Châu.
"Năm ngàn lượng bạc."
Ở thời kỳ cường thịnh, giá của cửa hàng ít nhất cũng phải một vạn lượng bạc trở lên.
Nhưng mà ngoài thành có chiến sự, cửa hàng ở biên thành cũng theo đó mà bị giảm giá trị, rất nhiều gia đình giàu có dìu già dắt trẻ rời đi.
"Thành giao."
Năm ngàn lượng, vừa hay phù hợp với kỳ vọng của Khương Bảo Châu.
Nàng kinh doanh không có lòng tham lớn gì, chỉ cần đạt đến yêu cầu là được, sẽ không gây áp lực với đối phương.
Đến gần buổi trưa, lúc này đại quân biểu ca mới mênh m.ô.n.g cuồn cuộn trở về.
Mười mấy tiểu tử, trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ, mỗi người đều không để tay không.
Khương Bảo Châu nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe miệng run rẩy.
Không biết vì sao nàng lại thấy vô cùng xấu hổ, có quá nhiều biểu ca, bây giờ nàng còn chưa thể phân biệt hết tất cả bọn họ. "Bảo Châu, cho muội"
Văn Xuyên Hàn đưa cây kẹo hồ lô hạt mè ngào đường cho Khương Bảo Châu, nghe nói tiểu biểu muội thích ăn cái này nên hắn đã mua hết số kẹo của người bán rong kia mang trở về.
Biên thành rét lạnh, có rất nhiều loại kẹo hồ lô.
Loại thường thấy nhất là làm bằng quả sơn tra, còn có loại là dùng khoai lang đỏ cắt nhỏ ra rồi bỏ vào chảo dầu chiên.
Sau khi chín mềm thì nhúng vào nước đường, chờ nước đường nguội sẽ vừa giòn vừa ngọt.
"Biểu muội, đường hồ lô không ngon bằng hạt óc chó đâu."
Nhị biểu ca Văn Xuyên Dã lắc đầu, hắn ta nhìn thấy sơn tra thì chỉ cảm thấy khoan miệng đầy vị chua.
"Ta thích ăn đồ chua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-270.html.]
Kẹo hồ lô của phương bắc làm rất chất lượng, chọn loại sơn tra lớn, bỏ phần hạt, nhét nhân đậu đỏ nghiền vào bên trong.
Lớp vỏ bên ngoài có đường và hạt mè, hòa quyện với vị chua của sơn tra.
Vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.
"Đúng rồi, đại biểu ca, nghe nói huynh quản chuyện buôn bán đúng không?"
Văn gia đưa than trong ngày ngày tuyết, mặc dù nhà mình không có khả năng nhận lấy cửa hàng da lông, nhưng Khương Bảo Châu lại rất cảm kích.
Giữa người thân với nhau, là nên nâng đỡ lẫn nhau.
Cho nên, nàng không hỏi ý kiến của cha mẹ đã dự định cho người Văn gia quyền gia nhập cửa hàng thực phẩm.
"Đại biểu ca, huynh xem một chút."
Giữ người thân với nhau, phí gia nhập có thể hoàn toàn miễn phí.
Khương Bảo Châu chỉ thu tiền mua sắm nguyên liệu.
Nếu không thu một chút nào, như vậy có khác gì tự mình làm buôn bán đầu.
"Biểu muội, đây là muội nghĩ ra sao?"
Văn Xuyên Hàn xem qua, về sau ngạc nhiên đến nói không nói nên lời.
Hắn ta đã ăn điểm tâm và đồ ăn vặt Khương Bảo Châu làm, chỉ cảm thấy ăn ngon.
Nghĩ nếu buôn bán cái này ở Tây Bắc thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng thời buổi này công thức là quý giá nhất, có ai nguyện ý tiết lộ ra ngoài đâu chứ?
Có người nào mà không phải che giấu chặt chẽ, im lặng phát tài.
"Đúng vậy."
Cho dù trong nhà có người thì Khương Bảo Châu vẫn lựa chọn gia nhập.
Đối với thức ăn thì để nhiều thương buôn gia nhập là cách tốt nhất.
Nghĩ đến trà sữa nổi tiếng ở hiện đại, gia nhập là một cách hay.
Nhưng mà các bá tánh ở Đại Tề không có thói quen uống sữa bò, một số việc kinh doanh ở hiện đại đã định sẵn là không thể thực hiện ở Đại Tề.
"Phải có phí gia nhập."
Lần này Văn Xuyên Hàn đến phương Bắc có mang theo đủ bạc.
"Không cần."
Vốn dĩ có phí gia nhập là để kiềm chế bên gia nhập, cũng là phương thức gom tiền của Khương Bảo Châu.
Phần lớn tiền lời vẫn là của nàng, nàng ăn thịt, cũng phải nhường cho người thân ăn canh.