Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:35:56
Lượt xem: 36
"Mẹ, ngài vẫn nên nằm dưỡng thai đi."
Thời tiết lạnh lẽo, vào buổi tối Tiểu Dư Sinh còn bị ho khan.
Mặc dù không phải con ruột, nhưng lại được Văn Thị đối xử như nhi tử ruột thịt, ban đêm thường xuyên không ngủ được.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, đột nhiên hạ nhân Nguyễn gia đến phủ cầu kiến.
"Khương phu nhân."
Hạ nhân vội vàng đi tới, trên trán đều là mồ hôi.
Nhị công tử tạm thời không thể trở về, hiện tại vẫn còn ở Nguyễn phủ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Văn Thị thấy hạ nhân sốt ruột, bèn hỏi.
"Lão gia nhà ta ra ngoài làm việc, nhưng đột nhiên ngựa bị hoảng sợ nên lão gia ngã từ trên lưng ngựa xuống"
Nếu rơi trên tuyết thì chỉ bị chút vết thương nhẹ mà thôi.
Không khéo chính là ngựa nổi điên ở trên đường phố, lão gia nhà hắn ta đập đầu vào trên bậc đá.
Hiện tại vẫn còn hôn mê.
Nguyễn gia mời lang trung tốt nhất biên thành tới khám, nhưng lang trung kia cũng bó tay không có cách nào.
"Mặc dù lang trung chưa nói gì, nhưng hàm ý đã quá rõ ràng"
Hy vọng người Nguyễn gia có thể chấp nhận và sớm ngày chuẩn bị chuyện hậu sự.
Nguyễn Miên Miên và Khương Tu Võ đã đính hôn, hai nhà là thông gia, cho nên sau khi biết được tin này thì Khương Tu Võ lập tức đến Nguyễn phủ giúp đỡ.
"Khương tiểu thư, mạng người quan trọng hơn mọi chuyện, ngài có thể mời Thẩm đại nhân đến khám bệnh cho lão gia nhà ta được không?"
Người Nguyễn gia nghĩ mọi cách, ngoài thành có chiến sự, bọn họ hoàn toàn không thể ra ngoài, không thể tìm gặp Thẩm Hoài Dung. Thật sự không có cách nào nên chỉ đành đến chỗ Khương Bảo Châu thử vận may.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tình hình Nguyễn gia giống như trời sập xuống vậy.
"Phu nhân đã hôn mê, việc trong nhà đều là do tiểu thư lo liệu."
Nguyễn Miên Miên còn có huynh trưởng, nhưng mà lại không ở biên thành, mà làm quan ở nơi khác.
Tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên đôi vai của nàng.
"Ta đi truyền tin."
Khương Bảo Châu lập tức đồng ý, Thẩm đại nhân không dễ dàng khám bệnh cho người ta, nàng cũng không thể xác định là hắn có đến hay không.
"Cho dù kết quả thế nào thì Nguyễn gia đều ghi nhớ ơn tình của Khương tiểu thư"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-272.html.]
Hạ nhân Nguyễn gia đưa Khương Bảo Châu đến ngoài cửa thành.
Đây không phải lần đầu tiên tới đây, Khương Bảo Châu ngựa quen đường cũ đi đưa tin tức, sau đó Thanh Y nhanh chóng tới đón người. "Thanh Y, Thẩm đại nhân có ở không?"
Không hề lãng phí thời gian, Khương Bảo Châu nói thẳng vào chủ đề.
Nguyễn đại nhân bị trọng thương hôn mê, thuốc và kim châm cứu không được.
"Khương tiểu thư, ngài ở chỗ này chờ một chút trước."
Thanh Y không nói hai lời, nhanh chóng chạy trở về.
Hạ nhân Nguyễn gia nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng ngạc nhiên.
Trước đó hắn ta đã đến cửa thành tìm người thông báo, cũng nói ra thân phận của mình, nhưng tướng sĩ canh giữ thành cũng không nhìn hắn ta lấy một lần.
Khương gia tiểu thư dẫn hắn ta tới đây, rất nhanh đã gặp được gã sai vặt của Thẩm đại nhân.
Xem ra đại nhân nhà hắn ta có hy vọng được cứu rồi.
Đợi một lúc sau, Thẩm Hoài Dung mới đi xe ngựa đến.
Hắn mở cửa sổ xe ra, hỏi hạ nhân: "Là nhà Nguyễn tri phủ sao?"
"Đúng vậy."
Hạ nhân nhìn thấy Thẩm Hoài Dung thì kích động đến mức khóe môi run rẩy.
"Bảo Châu, trời lạnh, muội lên xe ngựa đi."
Thẩm Hoài Dung không nói nhiều, kéo cửa xe ra, vươn một bàn tay kéo Khương Bảo Châu đi lên sưởi ấm.
Sau đó xe ngựa không dừng lại, đi thẳng về hướng Nguyễn gia.
Chỉ để lại một người lẻ loi đứng ở chỗ đó, chờ xe ngựa đi xa mà hắn ta vẫn không phản ứng kịp.
"Thẩm đại nhân, hạ nhân Nguyễn gia tìm đến nhà ta..."
Khương Bảo Châu muốn giải thích quan hệ giữa hai nhà, nếu không phải là Nguyễn tri phủ thì chắc chắn nàng sẽ không đi mời Thẩm Hoài Dung.
"Không sao."
Thẩm Hoài Dung đang muốn tìm cái cớ để đi gặp Khương Bảo Châu, hắn nghe nói có mười mấy tiểu tử đến Khương gia, đều là biểu ca của Khương Bảo Châu.
"Đúng vậy, đến từ Tây Bắc."
Khương gia làm tiệc mừng cần nhiều nhân lực, các biểu ca của nàng giúp đỡ được rất nhiều việc.
"Muội vui lắm à?"
Thẩm Hoài Dung chỉ cảm thấy không ổn.
Đặc biệt là Văn Xuyên Hàn, đã tới tuổi cập quán mà vẫn chưa đính hôn, từ nơi xa mang theo bạc chạy tới đây, ý đồ rất rõ ràng.