Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:37:57
Lượt xem: 41
"Đúng rồi, tối hôm qua cha muội thức cả đêm không ngủ đúng không?"
Khương Bát Đấu thích nhất là ăn bánh bao thịt hành tây và uống một bình trà Bích Loa Xuân.
Khương Bảo Châu dậy sớm chuẩn bị bánh bao, cháo, cơm và các món ăn, trước khi khai đường, nàng muốn cha mình được ăn bữa cơm nóng hổi.
"Bảo Châu."
Nguyễn Miên Miên đưa hộp đồ ăn cho Hồng Trù đi làm, nhiệt tình nói cảm ơn với Khương Bảo Châu.
"Nếu không phải muội đi truyền tin thì Thẩm đại nhân sẽ không đến chưa trị cho cha ta."
Nguyễn tri phủ còn chưa tỉnh lại, nhưng mà mí mắt đã cử động, đây là dấu hiệu tốt.
Nguyễn Miên Miên thật sự muốn tự tay làm lấy, nhưng nàng là nữ tử, có rất nhiều chuyện không tiện.
Trong lúc này, vẫn luôn là Khương Tu Võ ở bên cạnh chiếu cố cho Nguyễn tri phủ.
"Muội có biết Thẩm đại nhân thích gì không?"
Ân cứu mạng, dù đưa bao nhiêu bạc cũng không tiếc.
Nguyễn Miên Miên chỉ sợ đưa không đủ, bị Thẩm Hoài Dung chê.
Thẩm đại nhân thích cái gì, vấn đề này làm Khương Bảo Châu bị mắc kẹt.
"Bảo Châu, Thẩm đại nhân có ơn cứu mạng với muội, muội đã báo đáp như thế nào?" Nguyễn Miên Miên muốn tham khảo, nhưng Khương Bảo Châu không trả lời được. "Cái này...
Nhắc tới báo đáp, Khương Bảo Châu rất hổ thẹn.
Ngoài việc thỉnh thoảng đưa đồ ăn cho Thẩm đại nhân ra thì nàng không làm gì khác.
"Vậy nên trả tiền khám bệnh cho Thẩm đại nhân bao nhiêu là thích hợp?"
Nguyễn Miên Miên thành tâm hỏi, nàng ấy không có kinh nghiệm về mặt này.
Suy cho cùng thì nhà mình không quen biết Thẩm Hoài Dung, toàn dựa vào Khương Bảo Châu để duy trì.
Đoán chừng Thẩm đại nhân chịu tới nhà xem bệnh cũng là vì mặt mũi của Khương gia.
Khương Bảo Châu: “...”
Nàng sai rồi, nàng không đưa bạc cho Thẩm đại nhân đã đành, ngược lại còn lấy tiền từ trong tay Thẩm đại nhân.
Trong không gian, còn có mấy vạn lượng ngân phiếu của Thẩm đại nhân đưa cho.
Vào ngày sinh nhật của cha mình, Thẩm đại nhân đã tặng quà mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-277.html.]
"Đây cũng là Thẩm đại nhân tặng cho ta."
Khương Bảo Châu càng nói càng xấu hổ, lắc lắc cổ tay.
Đại ca và nhị ca tặng vòng bạc đã được nàng cất giữ cẩn thận, nàng chỉ đeo vòng vàng hồng ngọc do Thẩm đại nhân tặng. Thẩm đại nhân giúp nàng xuất bản "Tây Du Ký", chỉ lấy 10% trong số đó, đồng thời giúp nàng chọn xưởng ủ rượu. Sau lưng, không biết đã vì nàng mà làm bao nhiêu.
Khương Bảo Châu từng nói nàng sẽ đối xử với Thẩm đại nhân như người thân, nhưng nàng đã không làm hết sức mình.
Nguyễn Miên Miên tùy tiện hỏi vài câu, Khương Bảo Châu bỗng nhiên tỉnh ngộ, những gì nàng làm cho Thẩm Hoài Dung còn lâu mới đủ.
"Ta biết rồi."
Nguyễn Miên Miên là một người sáng suốt, nhìn thấy vẻ mặt của tiểu nha đầu thay đổi, nàng ấy còn có cái gì không hiểu nữa.
Thẩm đại nhân thật sự không cần báo đáp.
Tuy nhiên, Nguyễn gia không thể không biểu hiện gì.
Sự báo đáp này dừng ở trên người Khương Bảo Châu, vậy thì tất cả đều vui mừng.
"Bảo Châu, ta nghe nói trong nhà muội có mười mấy biểu ca, nếu không tiện thì tới nhà ta ở đi"
Nguyễn Miên Miên đã chủ động mời, nhà sau của tri phủ to như vậy nhưng lại trống rỗng.
Chắc hẳn, Thẩm đại nhân cũng không thích Bảo Châu thân thiết quá mức với mười mấy biểu ca kia.
"Chờ sau khi đại ca muội đón dâu đã."
Nhân cơ hội Khương Tu Văn thành thân, Khương Bảo Châu liền học cách quản gia với Văn Thị.
Rốt cuộc, sau khi đại tẩu vào cửa thì Khương Bảo Châu không tiện lại nắm quyền quản gia không chịu buông.
Nếu không rất dễ xảy ra xung đột giữa chị dâu em chồng.
"Bà cụ non, muội cho rằng ai cũng thích tranh quyền đoạt lợi sao?"
Sau khi nói chuyện phiếm với Khương Bảo Châu vài câu, tâm trạng của Nguyễn Miên Miên rất tốt.
Sắc mặt của tiểu nha đầu như trứng gà đã bóc vỏ, mềm mại như nước, nàng ấy không nhịn được nhéo nhẹ một cái. "Thật biến thái!"
Khương Bảo Châu tránh trái tránh phải, hai người ầm ĩ cho đến khi nha môn chính thức khai đường.
Trên công đường, Khương Bát Đấu đã ngồi ở chủ vị.
Ông không muốn tu hú chiếm tổ thay thế Nguyễn tri phủ, thế nhưng đầu óc của sư gia trống rỗng, vừa hỏi đã có ba câu là không biết.
"Dưới công đường là người của Tạ gia sao?"