Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:40:45
Lượt xem: 23
Khương Bảo Châu mất tích, Khương gia loạn thành một đoàn.
"Phu nhân, Tạ tiểu thư c.h.ế.t có chút kỳ quặc."
Khương Bát Đấu có ý muốn giải thích, ông sẽ nghĩ cách cứu nữ nhi ra, nhưng mà vụ án cũng không thể dừng lại.
"Đừng cho là ta không biết tâm tư của ông, ông chính là tà tâm không chết!"
Khăng khăng phải làm thanh thiên đại lão gia, kết quả lại khen ngược, cuối cùng lại kéo Bảo Châu đi vào.
Văn Thị hít sâu một hơi, rất là tức giận.
"Phu nhân, vậy vụ án này không tra xét nữa sao?"
Nếu chỉ là Tạ gia cản trở thì Khương Bát Đấu có niềm tin để liều mạng.
Vấn đề là đối phương bắt mất bảo bối của ông, Khương Bát Đấu thật sự không có tự tin.
"Không, phải tra, phải tra cho đến c.h.ế.t mới thôi!"
Văn Thị bị chọc giận, Khương gia ngã xuống còn có Văn gia ở phía sau chống.
Dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, chột dạ chính là người Tạ gia.
"Chọc tới trên đầu chúng ta, vậy thì cắn c.h.ế.t hắn!"
Còn Khương Bảo Châu thì Văn Thị không lo lắng.
Nữ nhi của bà rất thông minh, còn có thể bị một đám con sâu làm rầu nồi canh dọa tới sao?
Đối với chuyện này, Khương Bát Đấu cùng Văn Thị có chung suy nghĩ.
Nếu là Tạ gia làm, vậy thì bắt Khương Bảo Châu đi là vì muốn uy h.i.ế.p nhà mình.
Bọn họ làm cha nương, tuyệt đối sẽ khiến cho người Tạ gia phải trả một cái giá lớn!... "Khụ khụ!"
Không biết qua bao lâu, Khương Bảo Châu từ từ tỉnh dậy.
Nàng chỉ là đi mua lạp xưởng thì đã bị theo dõi.
Mở mắt ra, bốn phía đều chỉ là một mảnh đen nhánh.
"Có người không?"
Khương Bảo Châu hô lên một câu, nhưng không người trả lời.
Dường như chân nàng giẫm phải cái gì, khiến người sởn tóc gáy.
Móc đèn pin chiếu sáng trong không gian ra, hoá ra nàng bị nhốt ở trong hầm?
Bốn phía lạnh lẽo, Khương Bảo Châu nhìn thấy một con chuột cực lớn ở chỗ góc tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-284.html.]
Chuột lớn rất kiêu ngạo, thấy nàng mà không chạy, một người một chuột cứ mắt to trừng mắt nhỏ. "Đây là nơi nào?"
Hầm thấp bé, Khương Bảo Châu miễn cưỡng mới đứng thẳng được, đất rơi xuống từ trên đỉnh đầu. "Cha mới vừa nhận vụ án của Tạ gia, chẳng lẽ ta bị bắt là trùng hợp?"
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhìn thái độ của Tạ quản sự, ỷ vào có người sau lưng mà muốn làm gì thì làm.
Đối với cái c.h.ế.t của Tạ Hân Lan, Tạ quản sự tuyệt đối là người trong cuộc.
Nếu Khương Bảo Châu không đoán sai thì hạ nhân của Tạ gia toàn là kẻ ác.
Vừa lạnh vừa đói, Khương Bảo Châu móc ra một khối sô cô la rồi nhét vào trong miệng.
Mùi hương ca cao nhè nhẹ bay vào miệng, bên trong còn có hỗn hợp quả hạch.
Một khối không đủ, lại thêm một khối.
Khương Bảo Châu ngồi ở trong hầm, ăn đồ ăn vặt đến mười lăm phút.
Cuối cùng phía cửa cũng truyền đến động tĩnh.
"Tiểu nha đầu, ngươi tỉnh rồi?"
Từ cửa hầm tới bốn người, cầm đầu chính là một bà tử.
Bà tử đi lên rồi động tay động chân với Khương Bảo Châu, nhéo mặt nàng một cái.
"Không tồi, là một mỹ nhân tương lai, nếu mà bán vào hoa lâu..."
Tuy rằng chưa cập kê, nhưng vẫn là một đóa hoa tươi thắm, bằng tướng mạo này cũng đủ để bán được một cái giá tốt. "Ô ô... Các ngươi là ai?"
Khương Bảo Châu giả heo ăn thịt hổ, cần phải biểu hiện ra sự sợ hãi thì mới có thể khiến cho đại nương thả lỏng cảnh giác. Nàng khóc như hoa lê dính hạt mưa, nước mắt tuôn rơi ào ào.
"Đưa ta về nhà đi, cha mẹ ta sẽ trả bạc cho các người"
Cả người Khương Bảo Châu run rẩy, khóc sướt mướt, nói chuyện cũng thở hổn hển.
Kỹ thuật diễn này của nàng, hoàn mỹ mà truyền thừa từ tuyệt học của Khương Bát Đấu.
"Bạc?"
Đại nương bĩu môi, bọn họ như là người thiếu bạc sao?
Nếu Khương Bát Đấu không bình ổn mọi chuyện thì bọn họ tuyệt đối sẽ không cho người Khương gia được sống tốt.
Một tội thần ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có tâm tư quản chuyện nhà của người khác?
"Ngươi bị bắt tới đây, là bởi vì cha ngươi đắc tội với người, mà người nọ lại là người ông ta đắc tội không nổi!"
Khương Bát Đấu còn tưởng rằng chính mình là ngự sử nhất phẩm, muốn tham tấu ai thì tham tấu người đó à. Dù sao cũng chỉ là tù nhân thôi, còn không thành thật!