Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-08-12 09:05:36
Lượt xem: 27
"Tiểu thư, Thẩm đại nhân đã đến rồi."
Tiểu Kết Tử mật báo, vội vàng bịt kín khăn voan.
Khương Bảo Châu đặt đôi đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh.
"Không phải đã nói sẽ ở lại đến tối sao?"
Tốt xấu gì cũng phải cho nàng thời gian chuẩn bị tâm lý chứ.
Ở cửa, truyền đến tiếng bước chân.
Sau khi Thẩm Hoài Dung đi vào cửa, nha hoàn và bà tử trong hỉ phòng thức thời cáo lui.
Thẩm Hoài Dung vén khăn voan lên, nhìn về phía Khương Bảo Châu nở nụ cười.
"Thẩm đại nhân, ngài tốt xấu gì cũng phải thông báo trước một tiếng chứ."
Vén khăn voan cũng chẳng nói, mở ra là gương mặt với biểu cảm khiếp sợ của Khương Bảo Châu.
"Bảo Châu, bây giờ hai ta đã là vợ chồng, sao vẫn còn gọi là Thẩm đại nhân?"
Như thế không hợp quy củ.
Bái đường cũng đã bái xong, Thẩm Hoài Dung chỉ cầu một danh phận.
Hắn trêu đùa Khương Bảo Châu: "Nàng nên gọi ta là gì?"
"Phu quân..."
Khương Bảo Châu nghẹn nửa ngày trời, rốt cuộc cũng kêu thành tiếng.
Đột nhiên thân mật như thế, khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Có một khoảng thời gian không gặp nhau, nên nàng thấy có chút mới lạ.
Hình như trong khoảng thời gian này, Thẩm Hoài Dung lại càng chín chắn, trên người luôn bộc lộ mũi nhọn.
"Kêu thêm tiếng nữa, vi phu nghe chưa đủ."
Thẩm Hoài Dung ôm Khương Bảo Châu vào trong lòng ngực, nhỏ giọng nói.
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, trái tim hắn như sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng sợ dọa đến nàng, nên không thể biểu hiện quá rõ ràng.
"Phu quân, phu quân, phu quân.."
Khương Bảo Châu giận dỗi, kêu thêm vài tiếng.
Nàng còn định kêu tiếp, miệng đã bị chặn lại.
"Nhắm mắt."
Giọng nói của Thẩm Hoài Dung khàn khàn, hầu kết giật giật.
Hương vị này quá tốt đẹp, hắn vẫn muốn nhấm nháp nữa, vì thế không thể khống chế bản thân mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-343.html.]
Hai người ôm nhau, khó mà chia xa.
"Công tử, rượu và thức ăn ngài yêu cầu đã được chuẩn bị xong rồi."
Cửa khép hờ, Thanh Y không rõ nguyên do.
Hắn cầm theo hộp thức ăn đi vào cửa, suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng.
Công tử đúng là cầm thú, ban ngày ban mặt, thế mà lại....
"Cút đi!"
Động tác của Thẩm Hoài Dung chợt ngừng lại, đuổi người đi.
"Vâng, tiểu nhân cút ngay đây."
Nam tử bị quấy rầy chuyện tốt nên đương nhiên tâm trạng không thể nào vui nổi.
Là công tử yêu cầu bưng thức ăn vào, bây giờ lại trở mặt không chịu nhận.
Thanh Y nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa không sợ c.h.ế.t nói: "Công tử, ngài phải cho tân phu nhân được ăn no!”
“Phu quân, ta đói bụng."
Bị người ngoài nhìn thấy, Khương Bảo Châu cảm thấy rất ngại ngùng.
Rượu và thức ăn được đặt ở trên bàn, Khương Bảo Châu dùng hành động gắp đồ ăn để che đi sự xấu hổ.
Sau một lúc lâu, nhìn thấy Thẩm Hoài Dung vẫn chưa động đũa.
"Thẩm... Phu quân, sao chàng không ăn?"
Đối với việc thay đổi cách xưng hô, Khương Bảo Châu vẫn chưa quen lắm.
"Đợi lát nữa."
Thẩm Hoài Dung cong môi, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, giọng nói hắn khăn khăn nhưng vẫn dễ nghe như cũ. "Lát nữa thì đồ ăn lạnh mất."
Trên người Thẩm Hoài Dung có mùi rượu, có thể thấy được lúc chiêu đãi các vị đại nhân đã uống không ít.
Mà chưa ăn đã trực tiếp uống rượu thì sẽ rất hại cơ thể.
Khương Bảo Châu thúc giục.
"Ta ăn nàng."
Nữ tử trước mắt, sắc đẹp có thể thay cơm ăn.
Thẩm Hoài Dung theo đuổi lâu như thế, rốt cuộc cũng đã chính thức thuộc về nhau, hắn không muốn đợi nữa. "Chàng..."
Khương Bảo Châu chỉ ra ngoài cửa sổ, vừa hay phản chiếu ánh mặt trời, phong khinh vân đạm.
Buổi tối mới là tiết mục động phòng hoa chúc, trời vẫn chưa sập tối.
"Trời tối rồi."
Thẩm Hoài Dung đứng lên, kéo hết tất cả rèm trong phòng lại không cho ánh sáng lọt vào. Đáy mắt hắn lập lòe ngọn lửa, kiên định nói: "Bây giờ trời đã tối rồi."