Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 350
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:30:21
Lượt xem: 31
Người ta đều nói nhi tử giống nương nhiều hơn một chút.
Khương Bảo Châu đã rất cẩn thận muốn tìm kiếm dấu vết của nàng trên gương mặt của ba bánh bao, kết quả chỉ nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Thẩm Hoài Dung.
Người bỏ nhiều công sức sinh nhi tử nhất, lại là giỏ tre múc nước công dã tràng.
"Phu nhân, có thể là trò giỏi hơn thầy đó."
Thẩm Hoài Dung cũng không giải thích được.
Lúc hắn ba tuổi mới bắt đầu đọc sách tập viết, chậm hơn mấy nhi tử gần một năm.
Xe ngựa đi ngang qua đường phố, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến học đường trước giờ Thân.
"Thẩm phu nhân, có thể mượn một bước nói chuyện không?"
Lão tiên sinh của học đường họ Liêu, từng là tiến sĩ, còn từng là quan phụ mẫu ở vùng đất bên ngoài.
Ông ấy vốn là người kinh thành, sau khi cáo lão hồi hương, phát huy nhiệt lượng thừa, ở kinh thành mở lớp dạy bọn nhỏ học vỡ lòng.
Tam bào thai là học sinh nhỏ nhất trong lớp học vỡ lòng.
"Liêu tiên sinh, ngài có chuyện xin cứ nói thẳng."
Khương Bảo Châu có dự cảm, có lẽ không phải chuyện tốt gì.
Rốt cuộc lần trước nói những lời như vậy chính là một tháng trước.
Dù nàng bỏ ra bao nhiêu bạc, đối phương cũng không chịu nổi tâm linh bị tra tấn.
Thậm chí còn không sợ quyền quý, quyết đoán đuổi ba đứa nhỏ trở về.
"Thẩm phu nhân, Liêu mỗ tài hèn học ít, đã không thể dạy ba vị tiểu công tử."
Liêu tiên sinh liên tục thở dài, hổ thẹn không bằng.
"Vì sao ngài lại nói như vậy?"
Một cụ ông tóc trắng xoá, thế mà lại nói mình không bằng mấy đứa trẻ con.
Khương Bảo Châu có lòng muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Liêu tiên sinh lắc đầu thở dài, ông ấy muốn đóng cửa học đường.
Trên đường hồi phủ, ba đứa nhỏ vẫn còn hồn nhiên chưa biết gì.
Nghe nói lại phải đổi sang học đường khác, cũng không thấy bọn họ lộ vẻ mặt uể oải.
"Có phải các con lại quấy rối không?"
Kinh thành có nhiều nơi có thể học vỡ lòng, hầu như bọn họ đều đã đi qua.
Mới hơn hai tuổi mà thanh danh đã lan truyền ra bên ngoài.
Đặc biệt là khi đối mặt với tiếng thở dài của Liêu lão tiên sinh, Khương Bảo Châu không biết phải giấu mặt đi nơi nào! "Mẹ, chúng con không quấy rối"
Đại bảo lắc đầu, lần này thật sự không quấy rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-350.html.]
"Đúng vậy, những gì tiên sinh dạy chúng con đều đã biết, nên học lại một lần nữa củng cố."
Cha nói, làm người phải khiêm tốn, bọn họ nhớ kỹ.
"Thôi, vốn dĩ cha các con cũng là người không khiêm tốn."
Khương Bảo Châu xoa mặt, lại hỏi: "Vậy vì sao Liêu lão tiên sinh lại không mở giảng đường nữa?"
Nghe ý của Liêu lão tiên sinh giống như là chuẩn bị an hưởng tuổi già.
"Tiên sinh nói mình tài hèn học ít."
Nhị bảo ăn điểm tâm, quai hàm phúng phính.
Thật ra cậu bé cũng không ghét bỏ Liêu lão tiên sinh.
"Giải thích rõ ràng cho mẹ, nếu không tối nay không được ăn cơm."
Khương Bảo Châu trừng mắt nhìn ba đứa nhỏ một cái, nhìn về phía đại bảo và nói: "Con nói đi"
So sánh mà nói, đại bảo không giỏi nói dối, là đứa bé thành thật nhất.
"Mẹ, hôm nay tiên sinh đi rửa tay, hơn nửa canh giờ vẫn chưa trở về."
Đại bảo cẩn thận giải thích: "Tam đệ bèn hỏi tiên sinh, có phải ông ấy là bạch tuộc biến thành không.
Bạch tuộc có tám tay, cho nên thời gian rửa tay nhiều hơn người khác tám lần.
Liêu lão tiên sinh không hiểu, chờ hỏi một người bạn cùng trường quê ở bờ biển mới biết được mình bị một bé con hai tuổi châm chọc.
Điều mất mặt nhất là ông ấy nghe không hiểu.
Nản lòng thoái chí nên Liêu lão tiên sinh muốn đóng cửa học đường.
Có thể là bởi vì khí khái văn nhân và lòng tự tôn.
Khương Bảo Châu: “...”
Nếu không đuổi mấy cái bánh bao này về nhà, chỉ sợ Liêu lão tiên sinh sẽ bị tắc động mạch não mất!
Sau khi về phủ, Khương Bảo Châu lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Phu nhân, vi phu có mang theo tin tức tốt về cho nàng"
Sau khi về phủ, Thẩm Hoài Dung không kìm được hưng phấn, lập tức đi thẳng đến thiện phòng.
"Tin tức tốt gì?"
Khương Bảo Châu uể oải ỉu xìu.
Nếu có một người nữ nhi thì tốt rồi.
Tốt xấu gì mẫu thân cũng có một nữ nhi, một áo bông nhỏ tri kỷ, còn nàng thì không sinh được một nữ nhi nào cả.
Từ sau khi làm mẹ, dường như Khương Bảo Châu thấu hiểu Văn Thị nhiều hơn.