Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 363

Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:39:59
Lượt xem: 25

"Thật ra rất đơn giản."

Đại cửu mẫu không cản được đại cửu, mỗi lần làm đều chỉ có thể trị ngọn mà không thể trị tận gốc.

"Đại cửu mẫu luôn nói không thể để cho đại cửu mua nghiên mực, nhưng lúc nào đại cửu cũng có thể lấy ra được ít bạc."

Nhiều năm như vậy, nghiên mực đã chứa đầy Bát Bảo các, còn hắn cũng hoàn toàn xứng đáng với danh phá gia chi tử của Khương phủ.

Cho nên, Giả Minh Nguyệt không chống lại được đại cửu Khương Tu Văn.

"Mẹ, chúng con đưa ra ý kiến với biểu ca là tìm ngoại tổ phụ để giải quyết chuyện này."

Đối phó với đại cửu, cũng chỉ có thể cho ngoại tổ phụ ra trận, chỉ cần ông ném một để giày ra, đã có thể chống lại cả nhà.

Tam Bảo nói xong còn lộ ra nụ cười thật tươi như có thể nhìn thấu hết mọi chuyện.

Đại Bảo, Nhị Bảo cũng vỗ tay tán thưởng.

Khương Bảo Châu: “...”

Cái này không phải do nàng dạy, nàng thề!

Có lẽ lần này trở về kinh thành, đại ca sẽ tìm nàng khóc lóc kể lể.

Ba bánh bao này đã hãm hại người mẹ này rồi!

Khương Bảo Châu xoa mặt, người cũng tê rần.

Tháng bảy âm lịch, Thẩm Hoài Dung cũng đã xử lý xong mọi chuyện, cả nhà chỉ còn chờ chuẩn bị xuất phát. Từ phía Nam đi ngang qua Vân Châu, Khương Bảo Châu đi đến tiểu Bạch phủ rồi ở lại đó hai ngày.

Nàng vừa vào cửa, Bạch phủ đã linh đình chiêu đãi nồng hậu.

Trên người Khương Bảo Châu ít nhiều cũng có tính chất của Tống Tử nương nương.

Lần trước nàng vừa rời khỏi Bạch phủ không bao lâu, Tiểu Kiều đã lập tức mang thai, còn sinh con trai cho Bạch phủ.

Lần này nàng lại đến, Bạch gia càng đặt thêm hy vọng lên nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-363.html.]

Bởi vì Bạch gia quá nhiệt tình, nên Khương Bảo Châu cũng rất vất vả mới có thể rời khỏi Bạch phủ.

Cả nhà từ từ đi trên đường, cũng không nhất thiết phải vội vàng.

Khi đi ngang qua những thành trì quan trọng, Khương Bảo Châu đều mua chút đặc sản để chuẩn bị tặng cho những người thân bằng hữu thường hay lui tới.

Không chỉ có mỗi nàng mua, mà Khương Bảo Châu còn phát hiện ba đứa nhỏ cũng mua và đặt nó vào trong rương bảo vật của bọn họ.

Chờ cho đến ngày rằm tháng tám âm lịch, cả gia đình cùng ngồi thuyền đến kinh thành.

Sau khi đến kinh thành, lập tức có xe ngựa của Khương phủ đến đón người.

"Đại Xuân thúc, thúc đã đến rồi."

Khương Bảo Châu vừa nhìn thấy người đến đón chính là Phùng Đại Xuân, nàng có chút vui mừng nói.

Đã hơn một năm không trở lại kinh thành, vừa nhìn thấy hạ nhân trong nhà liền cảm thấy rất thân thuộc. "Đúng vậy, mấy ngày trước trong phủ nhận được tin tức thì ngày ngày luôn có người đến chờ"

Phùng Đại Xuân cũng rất vui, có thể về phủ ngay lúc Trung thu, đúng lúc đoàn tụ.

Hôm nay, Quý phủ chuẩn bị nấu một bữa cơm thịnh soạn, nên trời còn chưa sáng thì Tiểu Hỉ đã cùng Khương ma ma đã đi mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất.

Trên đường trở về, Khương Bảo Châu không ngừng nói chuyện cùng Phùng Đại Xuân.

Chờ cho đến khi dừng trước Khương phủ, Khương Bát Đấu cùng Văn Thị đã mang theo người ra đón bọn họ.

"Cha mẹ, hai người đang làm gì vậy, ngay cả Hoàng hậu nương nương về nhà mẹ đẻ cũng không được đãi ngộ như thế này."

Đã hơn một năm không gặp, tóc mai của Khương Bát Đấu cũng đã thấp thoáng vài sợi tóc bạc.

Phụ thân ở trong triều đường cũng không dễ dàng gì.

Khương Bảo Châu vội vàng đi lên, đôi mắt phiếm đỏ.

"Mẹ và cha con muốn đón con ở cửa, nếu con không về, hai chúng ta sẽ đi đến phía Nam tìm con!"

Ngày vui vẻ thế này mà Văn Thị suýt chút nữa đã nghẹn ngào.

Hai mẹ con đã hơn một năm không gặp, con gái của bà chưa bao giờ rời xa bà lâu như vậy.

Loading...