Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-07-30 09:03:59
Lượt xem: 73
"Loại người này sẽ không bao giờ biết đủ, cho dù huynh cho hắn nhiều bao nhiêu thì hắn cũng luôn muốn nhiều hơn."
Nếu đối phương muốn làm khó, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, trên đường lưu đày không thể nào không cực khổ, nhưng đừng từ bỏ điểm mấu chốt của chính mình.
Chỉ cần đối phương không quá phận thì Khương Bảo Châu cũng không gây chuyện, nếu như Lưu quan sai muốn xuống tay với nhà nàng...
Khương Bảo Châu cười lạnh, vậy chờ xem, xem ai có thủ đoạn độc ác hơn!
Sau khi trấn an Nhị ca, Khương Bảo Châu nói tình hình hiện tại cho mẫu thân biết, chuyện trong nhà nàng cũng tham dự vào, nhưng có cha mẹ ở đó thì sẽ không để nàng tự giải quyết những chuyện khó khăn.
"Bảo Châu, con nói đúng."
Văn Thị nghe xong rất để ý, mấy ngày gần đây người trong nhà luôn kín tiếng, dù sao Lưu quan sai cũng phụ trách áp giải bọn họ, là người có quyền lên tiếng, những tiểu nhân giống như thế này thì ở bên ngoài cũng không nên đắc tội.
Văn Thị dự tính một điều nhịn chín điều lành, cố gắng không xảy ra xung đột với Lưu quan sai, nhưng ai ngờ chưa đến buổi sáng ngày thứ hai, Lưu quan sai đã đến lều gọi người, còn thúc giục cả nhà bọn họ dậy sóm.
"Khương Bát Đấu, một kẻ tội thần như ngươi còn muốn ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao sao?" Lưu quan sai nhấc chân trực tiếp đạp vào lều trại, Khương Tu Võ tức giận đến mức nhảy cao ba thước, suýt chút nữa đã ra tay.
"Mau đứng dậy, thu dọn lều trại cho ta."
Lưu quan sai khinh thường ngụy trang mà trực tiếp hô to gọi nhỏ với cả nhà bọn họ.
Đối với Văn Thị cùng Khương Bảo Châu, Lưu quan sai ít nhiều vẫn có chút kiêng dè, nhưng hạ nhân như Khương ma ma thì không may mắn như vậy, Khương ma ma bị Lưu quan sai đánh mấy roi khiến bà ấy lảo đảo ngã xuống đất, mất một lúc lâu mới đứng dậy được.
"Bổn quan cho các ngươi sắc mặt tốt thì các ngươi cũng quên luôn cả thân phận của chính mình hả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-60.html.]
Trong miệng Lưu quan sai cắn nhánh cây, khịt mũi khinh bỉ đối với người của Khương gia, roi trên tay gã chính là để dùng đánh tội thần bị lưu đày, Khương gia có đút lót nhưng cũng chỉ đủ mười ngày mà thôi.
"Lưu đầu to, ngươi đừng vội khinh người quá đáng!"
Khương Tu Văn nhịn không được giậm chân, có một câu nói rất đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nếu Khương gia có thể đi xuống từ đoạn đầu đài thì cũng sẽ thuận lợi đi hết con đường lưu đày này.
"Ha ha, khinh người? Ngươi nói cho mọi người nghe thử, đối với phạm nhân bị lưu đày chẳng lẽ phải nâng ngươi trong tay, mỗi ngày cho ngươi cơm ngon rượu say à?"
Không biết Khương gia cất giấu trong tay bao nhiêu bạc, vốn dĩ Lưu quan sai cũng không nhớ thương nó, nhưng gã đã vô tình gặp được một cô nương mà gã thích ở trong hoa lâu, nên gã đã đem toàn bộ chi phí đi đường đưa cho cô nương kia, còn dự tính khi trở về sẽ đưa người vào kinh thành, sắp xếp cho nàng ta một căn phòng ở bên ngoài thành.
Vì số bạc lớn này mà Lưu quan sai đã có ý tưởng với Khương gia, cho dù Thẩm đại nhân có đến nói giúp thì gã cũng vẫn có chuyện để nói.
"A!"
Trong lúc cả hai bên giằng co, một tiếng hét truyền đến.
Khương Bát Đấu cắn chặt răng bất ngờ nhìn chằm chằm bắp chân của mình, khi ông đang thu dọn lều trại cho Lưu quan sai đã sơ ý bị đinh sắt bên trong khiến cho bị thương, dường như nó đã xuyên qua bắp chân, m.á.u cũng tuôn ra.
"Lão gia!"
Trước mắt Văn Thị tối sầm, bà nghiêng ngả cơ thể, vô cùng hoảng sợ.
Dù vất vả mệt mỏi đến đâu thì bà vẫn chấp nhận, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Tính tình lão gia có chút kiêu ngạo, nhưng đối với bà không hề tệ.
Trên đường lưu đày có mấy ngày gặp mưa to, cả nhà ngồi quây quần bên nhau sưởi ấm, Khương Bát Đấu luôn để trà nóng lại cho bà, hai vợ chồng đúng là hoạn nạn hiểu chân tình.
Hiện tại thấy Khương Bát Đấu bị thương, lúc này Văn Thị cũng luống cuống, bà bất lực chỉ biết nhìn Khương Bảo Châu đầu tiên, tiểu nữ nhi chính là người có chủ kiến của cả nhà.