Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-07-31 17:01:06
Lượt xem: 80
Sau đó, Khương Tu Võ tìm được Khương Bảo Châu, cực kỳ thành khẩn mà nói: "Tiểu muội, nhị ca hy vọng cứ luôn đứng ở phía sau muội để luôn bảo vệ muội, nhưng mà học nhiều kỹ năng thì càng có lợi cho bản thân, tự bảo vệ mình còn quan trọng hơn so với việc chờ người khác bảo vệ, không bằng muội tập võ cùng nhị ca đi."
Tập võ là vừa khổ vừa mệt, kiến thức cơ bản phải luyện tập thật lâu, nhưng Khương Tu Võ tin tưởng tiểu muội nhất định có thể làm được!
Khương Bảo Châu:...
Xong đời, nàng là muốn hành c.h.ế.t đại ca nhị ca, kết quả lại lật xe, nàng cũng phải chịu khổ bị hành hạ....
Trời chưa sáng, cả nhà đã dậy thật sớm, thật sự là hương vị canh gà nấm tùng quá tươi ngon, ngay cả nằm mơ Khương Tu Võ cũng đều cảm thấy cơm ngon rượu say. Cho đến khi tỉnh dậy, Khương Tu Văn bên cạnh gặp phải tai ương, bàn tay bị Thẩm Hoài Dung đánh đến sưng đỏ bị Khương Tu Võ nằm mơ gặm hai miếng khiến cho càng sưng thành móng heo.
Khương Bảo Châu không nỡ nhìn thẳng, chỉ đành phải dùng bồ công anh cắt nát đắp lên cho đại ca, tay của người đọc sách vẫn rất là quý giá.
Ăn cơm xong, đoàn người lại lần nữa lên đường, Trần quan sai chậm rì rì mà đi theo phía sau người Khương gia, hắn không chủ động nói chuyện phiếm, chỉ quan sát phong cảnh ven đường, làm những người Khương gia thở phào nhẹ nhõm.
Lại đi thêm năm ngày, dường như mỗi ngày trời đều mưa, cho dù mưa lớn thì nhóm tướng sĩ vẫn sẽ hành quân như cũ, chỉ vì các nơi không ngừng dùng gió lửa truyền tin, tình thế phương bắc căng thẳng nên đội quân không thể lại dừng tiến độ được.
Cứ kiên trì như vậy, người Khương gia cũng ăn không tiêu, Khương Tu Văn cùng Văn Thị đều vào trong xe ngựa, Trần quan sai mở một con mắt nhắm một con mắt, không hề gây khó xử.
Trần quan sai buông lỏng cho gia đình mình, Khương Bảo Châu cũng không phải là người không biết báo đáp, chỉ là nàng không thích giống như Lưu quan sai lúc trước để rồi lại thành lòng tham không đáy.
Dựa vào việc đi đường tắt, đại đội nhân mã vẫn gặp phải lưu dân ven đường.
Lưu dân cũng không yếu đuối, người ta xuất thân nhà nông nên có một đống sức lực, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, nhìn thấy đội quân thì ánh mắt xanh lên, ngay cả nữ nhân yếu đuối như Khương Bảo Châu cũng trở thành đối tượng cướp bóc của những phụ nhân đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-79.html.]
Lưu dân đi theo phía sau người Khương gia, như hổ rình mồi chờ thời cơ chuẩn bị ra tay.
"Các ngươi nhìn nha đầu phía trước đi, mặc váy áo sạch sẽ, còn có xe đẩy nhỏ của bọn họ, chắc chắn bên trong có lương thực."
Phụ nhân cầm đầu trông rất hung dữ, nếu không dựa vào việc tranh cướp thì chung quanh đều là rừng núi hoang vu, các nàng chỉ đành phải ăn rau dại trong đất, dựa vào bắt cá sống trong sông mà trôi qua ngày. Nếu không có lương thực ăn, mọi người cảm giác không sống nổi được nữa.
Đứng trước vấn đề sinh tồn, nạn dân bị buộc đến không còn cách nào, bọn họ chạy nạn khắp nơi không có chỗ ở cố định chỉ vì một miếng cơm no.
"Tiểu nha đầu, chúng ta đã rất lâu rồi không ăn cơm, có thể cho chúng ta một miếng cơm canh hay không?"
Trong lòng n.g.ự.c phụ nhân ôm một tiểu tử choai choai rồi tỏ vẻ yếu đuối.
Nếu như không nghe thấy những lời mà phụ nhân kia nói với những người còn lại, có lẽ Khương Bảo Châu thật sự sẽ bố thí một ít, nàng không phải là người nhẫn tâm, nghĩ đến lời nhắc nhở của Thẩm Hoài Dung nên nàng lắc đầu.
Nạn dân khổ sở, chẳng lẽ cả nhà nàng bị lưu đày thì không khổ?
Nếu phương bắc có cục diện không tốt thì người Khương gia cũng phải tìm đường chạy nạn.
Để tránh tai ương hàng năm, mỗi một miếng cơm đều rất quan trọng, việc này liên quan đến an nguy của người trong nhà, làm người lương thiện thì phải trả giá quá lớn, Khương Bảo Châu không dám lấy an toàn của người nhà ra nói đùa.
Nếu nàng có lòng tốt đưa thức ăn cho nạn dân, phụ nhân kia nhất định sẽ báo cho những nạn dân khác, vậy thì cha mẹ cùng đại ca trên xe ngựa cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Một khi xe ngựa bị cướp đi, vết thương trên chân cha chưa khỏi hẳn, làm sao có thể theo kịp được hành trình?