Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:50:46
Lượt xem: 84
"Hiện tại ta còn chưa biết."
Khoảng thời gian này, Khương Bảo Châu chỉ nghĩ đường xá thuận lợi, người nhà khoẻ mạnh, về phần tương lai như thế nào, nàng chưa có quy hoạch, mà là dự định đi một bước xem một bước.
Có không gian vật tư trong tay thì ăn, mặc, ở, đi lại đều có, Khương Bảo Châu cũng buồn rầu, nàng có tự tin sẽ dẫn dắt người Khương gia sống một cuộc sống tốt.
Nhắc tới tương lai, ánh mắt Khương Bảo Châu sáng lấp lánh, dáng vẻ vui mừng khôn xiết của nàng làm Thẩm Hoài Dung bị xúc động.
Nếu thứ thứ nàng cầu không phải phú quý mà là bình an trôi chảy, vậy hắn đành phải đứng sau lưng nàng, trợ giúp Khương Bảo Châu hoàn thành tâm nguyện.
Thẩm Hoài Dung tự nói với bản thân, hắn không muốn tâm nguyện của tiểu nha đầu bị thất bại, chứ không phải xen vào việc của người khác.
Sau khi ăn cá nướng xong, Thẩm Hoài Dung ra hang động đá một chuyến, lúc trở về mang theo một ôm củ mài rừng.
Không có khoai tây, nướng củ mài rừng ăn cũng rất ngon, huống chi cái này chắc bụng hơn cá nướng. "Thẩm đại nhân, ngài thật tài giỏi!"
Khương Bảo Châu vội vàng vuốt m.ô.n.g ngựa, cho dù không cần không gian độn hàng, đi theo bên người Thẩm Hoài Dung cũng không cần lo lắng vấn đề ăn uống.
Thẩm Hoài Dung không nói gì, thoạt nhìn như có tâm sự nặng nề.
"Quần áo của ngài ướt đẫm, mau chóng cởi ra hong khô đi, cẩn thận khí lạnh xâm nhập vào cơ thể."
Khương Bảo Châu nhường ra vị trí của mình, xé áo trong của nàng ra để dùng làm khăn lau tóc.
Lúc này cũng mặc kệ có phải phá của hay không, làm thế nào thoải mái thì cứ làm như vậy. "Ta là nam tử."
Thẩm Hoài Dung xua tay, cuối cùng vẫn ngồi vào vị trí của Khương Bảo Châu, thất thần nhóm nhánh cây khô vào đống lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-90.html.]
Nhìn sắc trời, trận mưa này còn lớn hơn mong đợi, nước sông không ngừng dâng lên, đã ngập đến giữa sườn núi, nếu mưa đêm vẫn luôn không nhỏ lại, vị trí hang động đá của bọn họ đã không an toàn nữa, cần phải tiếp tục dời lên vị trí cao hơn.
Mưa lớn nên đại quân không tới kịp, Thẩm Hoài Dung tính ra, ngày mai chưa chắc Thanh Y có thể tìm tới bên này.
Chỉ có Thẩm Hoài Dung và Khương Bảo Châu ở chung một chỗ, hắn sẽ phụ trách chăm sóc tiểu nha đầu. Khương Bảo Châu ăn mấy củ mài rừng nướng, phần còn lại không chịu ăn nữa, nàng muốn để phần cho Thẩm Hoài Dung.
Hai người ở chung một chỗ, chỉ cần không ai nói chuyện thì bầu không khí sẽ có cảm giác căng chặt và xấu hổ, cho nên nàng chủ động yêu cầu học tiếng man di.
Thẩm Hoài Dung dạy học một canh giờ, chờ hắn ra cửa hang động quan sát mực nước, Khương Bảo Châu đã nằm trên đống rơm rạ cách đống lửa không xa ngủ thiếp đi.
Trong tay Khương Bảo Châu ôm quần áo của nàng, nghe thấy tiếng động, trong miệng nói mớ: "Cha, mẹ... Dù sao cũng là một tiểu nha đầu chưa cập kê, Thẩm Hoài Dung mềm lòng hơn một chút, ngồi xuống bên người Khương Bảo Châu, giúp nàng ngăn cản gió lạnh thổi từ cửa động vào trong.
Thôi, tối nay cứ cách một canh giờ hắn lại đi quan sát mực nước đi, nếu nước dâng lên thì hắn sẽ bế nàng rời khỏi nơi này.
Khương Bảo Châu quá mệt mỏi, mơ màng đi vào giấc ngủ, ở trong giấc mơ, đột nhiên nàng cảm thấy rất lạnh. Không có chăn sao, chăn chạy đi đâu rồi?
Loại cảm giác này dường như trở lại ngày tháng mới bị lưu đầy từ kinh thành, người nhà thiếu đồ ăn thiếu quần áo, ban đêm chỉ có thể dựa vào cây cối nghỉ ngơi, còn phải lo lắng có sâu rơi xuống dưới tàng cây.
"Mẹ, con lạnh."
Khương Bảo Châu thói quen ỷ lại Văn Thị, vào những lúc như vậy thì mẹ luôn ôm nàng vào trong lòng, hai mẹ con rúc vào cùng nhau, ngủ một đêm ngon giấc.
Trong lúc ngủ mơ, Khương Bảo Châu sờ soạng, sờ được một vật ấm áp, nàng nhếch khóe môi lên, lộ ra nụ cười khế, nhanh chóng lấy một tư thế thoải mái chui vào trong lòng n.g.ự.c Thẩm Hoài Dung.
Cơ thể Thẩm Hoài Dung cứng đờ, có lòng muốn đẩy Khương Bảo Châu ra một chút nhưng nàng lại càng nhanh chóng dựa vào.
Sau vài lần giãy giụa không có kết quả, Thẩm Hoài Dung chỉ đành cẩn thận ôm Khương Bảo Châu trong lòng ngực, cánh tay cho nàng làm gối đầu.