Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-08-01 14:04:58
Lượt xem: 74

Từ xa, Thẩm Hoài Dung đã nhìn thấy tiểu nha đầu cười rạng rỡ vẫy tay gọi, hắn cũng muốn đáp lại, nhưng lại phát hiện mình không biết nên đáp lại như thế nào.

Thẩm Hoài Dung trầm tư một chút, sau đó gật đầu, Khương Bảo Châu nhất định đã nhìn thấy, với giọng này của tiểu nha đầu thì chắc là cả thôn đều biết Dương gia có người tới.

"Biểu ca, ta đang đợi huynh về ăn cơm!"

Thẩm Hoài Dung không trả lời, Khương Bảo Châu cho rằng hắn không nghe thấy, nàng điều chỉnh giọng nói lớn thêm một chút: "Biểu ca, ta chờ huynh về nhà!"

Về nhà, nhà ư?

Trong lòng Thẩm Hoài Dung kích động, nơi này không phải nhà của hai người họ, nhưng sớm muộn gì sẽ có nhà thôi.

Chưa từng có người đợi hắn trở về nhà khi mặt trời lặn, cha mẹ cũng chưa từng.

Thẩm Hoài Dung đột nhiên nhớ tới người Thẩm gia, từ nhỏ hắn đã có thiên phú dị bẩm, cha mẹ cũng lo lắng cho hắn, không chỉ có như thế, bọn họ còn rất sợ hãi hắn.

Nương của hắn đã từng nói qua, nếu như biết đời này của mình đi con đường như thế nào rồi, vậy thì đời này còn tồn tại để làm gì?

Thẩm Hoài Dung cũng muốn biết, hắn cảm thấy trống rỗng, mỗi ngày đều lặp lại như nhau.

"Phu quân, sao chàng đi chậm như vậy."

Xưng hô biểu ca mà Thẩm đại nhân chẳng có phản ứng gì, kết quả là Khương Bảo Châu lớn mật thay đổi cách xưng hô.

Lúc này, cuối cùng Thẩm Hoài Dung cũng có phản ứng, hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, dây thừng trong tay tuột ra, gà rừng và thỏ hoang đều còn sống, chúng nó ra sức giãy giụa.

Khương Bảo Châu thè lưỡi, cảm giác chính mình đã gây ra hoạ.

Nếu như Thẩm đại nhân tìm nàng tính sổ thì nàng cũng có chuyện để nói, Thẩm Hoài Dung nói dối với Dương đại nương hai người là phu thê.

Khương Bảo Châu cúi đầu, nhìn thấy bề mặt bằng phẳng trên ngực, đột nhiên phát hiện chính mình có điều cần phải phiền não.

Nàng nhớ rõ trong không gian có phương thuốc có thể bồi bổ chỗ này, hay là nàng dùng một chút?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-97.html.]

Một lát sau, Thẩm Hoài Dung vào cửa, khiến Dương đại nương và chồng bà ấy sửng sốt, hai người không ngờ tới Thẩm Hoài Dung có bộ dáng thư sinh lại biết đi săn.

"Mau vào bàn đi, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu thôi."

Dương đại nương đặt con mồi ở phòng chất củi, chờ Thẩm Hoài Dung rửa tay vào bàn, bà ấy g.i.ế.c một con gà mái, lại xào một đĩa mộc nhĩ cải trắng chua cay, vớt thêm một chén dưa chuột muối, tưới thêm vài giọt dầu mè để mời khách.

"Biểu ca, ăn cái đùi gà đi."

Khương Bảo Châu gắp đùi gà cho Thẩm Hoài Dung trước, vì nàng đã nói với hai vợ chồng Dương đại nương từ trước đó rồi.

Thẩm Hoài Dung cõng nàng đi mười mấy canh giờ, không ngừng tiến về phía trước, cũng không dừng lại nghỉ ngơi chút nào, còn đưa hết củ mài cho nàng ăn lót dạ.

Khương Bảo Châu xem ở trong mắt, ghi nhớ trong lòng, nàng chủ động bỏ thêm nguyên liệu mang theo để hầm gà, chính là để thực hiện lời hứa của mình.

Khương Bảo Châu kẹp qua, nhưng lại bị Thẩm Hoài Dung kẹp ngược lại vào trong chén Khương Bảo Châu: "Muội ăn đi, muội quá gầy."

"Ta không ăn, huynh vất vả, huynh ăn đi."

Khương Bảo Châu lắc đầu, nàng có không gian, căn bản không kém một miếng ăn.

Vừa rồi ở trong phòng, Khương Bảo Châu đã ăn chút đồ ăn vặt, hiện tại nàng cũng không đói lắm.

Hai người ngươi tới ta đi, chiếc đũa đi lên đi xuống, ánh mắt hai vợ chồng Dương đại nương ở bên cạnh của nhìn theo chiếc đũa nhích tới nhích lui mà nhìn tới mệt mỏi.

"Hai cái đùi gà, hai ngươi một người một cái."

Dương đại nương gắp cho Khương Bảo Châu một cái đùi gà cười nói: "Nam tử yêu thương nữ tử là chuyện nên làm, cháu cũng không nên từ chối.”

Cứ nhiều lần như vậy thì sẽ bị đối phương tưởng rằng mình không cần được yêu thương, về sau ăn đùi gà tất nhiên sẽ không có phần nữa.

Làm thế nào để vợ chồng sống hòa thuận với nhau là một vấn đề rất phức tạp.

"Dương đại nương..."

Khương Bảo Châu lại đỏ mặt, có lòng muốn giải thích nhưng lại thấy cũng không cần thiết.

Loading...