Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:39:01
Lượt xem: 373

"Là thật!"

 

 

Cùng ngày, hàng chục phương tiện truyền thông đồng loạt đăng tải bộ ảnh thứ hai của Từ Nhất Chu.

 

 

Trong ảnh, chàng trai mặc đồ đen nhảy qua hào nước, đôi môi mỏng mím chặt, làn da dưới ánh trăng như ngọc ấm áp, mang theo khí chất lạnh lùng độc đáo, mái tóc và tà áo tung bay trong không trung vẽ nên những đường cong đẹp mắt.

 

 

Giống như thiếu niên trong truyện tranh, lại giống như hiệp khách bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp, trực tiếp phá vỡ chiều không gian, cú nhảy này trực tiếp nhảy vào trái tim của mọi người.

 

 

Nếu như trong bộ ảnh thảm đỏ được đăng tải trước đó, Từ Nhất Chu là thiếu gia mới bước chân vào giang hồ.

 

 

Thì trong bộ ảnh thứ hai, cậu ta đã lột bỏ sự non nớt, trở thành một hiệp khách hành tẩu giang hồ, thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ.

 

 

[Nói một cách đơn giản, chính là từ em trai biến thành chồng!]

 

 

[Khoảnh khắc đó thực sự rất chấn động, có chắc không phải là một cảnh trong phim ljppmh?]

 

 

[Từ Nhất Chu biết khinh công?]

 

 

[Hơn nữa mỗi bức ảnh các phóng viên đăng tải đều không giống nhau, đều được chụp từ các góc độ khác nhau nhưng mỗi góc độ đều rất đẹp trai! Từ Nhất Chu của chúng ta là thiếu hiệp bẩm sinh phải không?]

 

 

[Bộ ảnh thứ hai có vẻ phù hợp hơn với bối cảnh trong Đao Khách, a a a sắp chiếu rồi, tôi muốn xem!]

 

 

[Điều vô lý nhất là, nghe nói bộ ảnh này là do các phóng viên đuổi theo Từ Nhất Chu chụp được, cuối cùng cậu ta chỉ có thể nhảy qua hào nước mới thoát khỏi bọn họ, mấy người ở hiện trường đều tưởng cậu ta muốn nhảy sông.]

 

 

[Từ Nhất Chu: Bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng sợ vô cùng!]

 

 

[Bàn về sự ra đời kỳ lạ của những bức ảnh đẹp.]

 

 

.....

 

 

Tối hôm đó, đêm từ thiện Tinh Quang khép lại, tại nơi tụ họp của vô số ngôi sao hạng A, tân binh mới nổi Từ Nhất Chu lại trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.

 

 

Hai bộ ảnh của cậu ta đã làm bùng nổ toàn bộ cõi mạng, đồng thời, độ hot của Đao Khách cũng tăng vọt.

 

 

Rất nhanh, hầu như tất cả mọi người đều biết một thông tin: Có một bộ phim võ hiệp tên là Đao Khách sắp ra mắt.

 

 

Từ Nhất Chu đóng vai hiệp khách phiêu bạt giang hồ trong phim.

 

 

Muốn xem.

 

 

Ngày hôm sau, anh Kiếm nhìn vào "Bảng xếp hạng phim được mong đợi nhất", Đao Khách hôm qua xếp hạng ngoài 20, chỉ sau một đêm ngắn ngủi đã tăng vọt lên top 5.

 

 

Là một bộ phim võ hiệp, có thể đạt được thành tích như vậy, quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.

 

 

Mặc dù biết độ hot của đêm từ thiện Tinh Quang rất lớn, nhưng không ngờ lần tham dự này lại thành công đến vậy, Từ Nhất Chu đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.

 

 

"Anh chưa từng thấy chiến dịch quảng bá phim nào thành công như thế."

 

 

Anh ta không kìm được thốt lên, quay đầu nhìn Tiêu Hòa, kích động nói: "Em nghĩ ra cách để Từ Nhất Chu nhảy sông từ lúc nào? Thật là sáng tạo!"

 

 

Cách làm chưa từng có này làm cho toàn thể nhân viên trong công ty kinh ngạc.

 

 

Ngay cả nhân viên công tác của các bộ phim khác cũng gọi điện đến khen ngợi.

 

 

Tiêu Hòa nói: "Năm phút trước khi cậu ấy nhảy."

 

 

"..."

 

 

Anh Kiếm ngẩn ra một lúc, trừng mắt nhìn cô.

 

 

"Năm phút? Thời gian ngắn như vậy cũng kịp chuẩn bị dây thép à? Sao không thấy trong ảnh?"

 

 

Tiêu Hòa bình tĩnh đáp: "Không có dây thép."

 

 

Tình hình lúc đó rất cấp bách, các phóng viên chặn hết mọi lối ra, cô khảo sát tình hình hiện trường, chỉ phát hiện ra con đường này.

Nếu không nhảy sông, Từ Nhất Chu sẽ phải dây dưa với những phóng viên đó cả đêm, căn bản không thoát ra được.

 

 

Cô chỉ đơn thuần muốn cậu ta thoát khỏi sự truy đuổi của các phóng viên, căn bản không thiết kế phương án tuyên truyền trong lúc đó, càng không thể chuẩn bị sẵn dây thép.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-273.html.]

 

 

Anh Kiếm sửng sốt, hít một hơi thật sâu, vui mừng vừa rồi trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi xua tan, không dám tin nâng cao giọng.

 

 

"Không có biện pháp bảo vệ mà em dám để Từ Nhất Chu nhảy sông?"

 

 

"Có biện pháp bảo vệ."

 

 

"Là gì?"

 

 

Tiêu Hòa nói: "Em đã giăng một tấm lưới đánh cá ở hạ lưu, nếu cậu ấy thực sự rơi xuống, em có thể kéo cậu ấy lên bờ, nhét vào cốp xe trực tiếp mang đi."

 

 

Anh Kiếm: "..."

 

 

Đây gọi là biện pháp bảo vệ gì chứ?

 

 

Chỉ thiếu chút nữa là bức ảnh lên trang nhất của Từ Nhất Chu sẽ từ "Hiệp khách thiếu niên dưới ánh trăng" thành "Cá ươn vừa được vớt từ sông lên".

 

 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, anh Kiếm đã căng thẳng đến mức da đầu tê dại, lo lắng nói: "Em làm như vậy không sợ bị phóng viên chụp được à? Đến lúc đó sẽ bị cư dân mạng mắng chửi?"

 

 

Tiêu Hòa bình tĩnh uống một ngụm trà nóng.

 

"Còn tốt hơn là c.h.ế.t đuối."

 

 

Anh Kiếm: "..."

 

 

Anh ta không thể phản bác được: "Dù sao thì ít nhất kết quả của việc tham gia tiệc tối lần này cũng rất thành công, hiệu quả tuyên truyền rất tốt, chỉ cần chờ phim ra rạp là được."

 

 

Tiêu Hòa nói: "Mấy chương trình phát sóng trực tiếp đã nói trước đó, em muốn để Từ Nhất Chu tham gia thử."

 

 

Tiệc tối là tiệc tối, nhưng chương trình phát sóng trực tiếp đã hẹn trước vẫn phải đi. Chạy nhiều chương trình tuyên truyền, đối với việc ra rạp của bộ phim chỉ có lợi chứ không có hại.

 

 

Chỉ là....

 

 

Hôm qua Từ Nhất Chu nhất thời bốc đồng, mua luôn món đồ đấu giá Nghiêm Tu Quần, nếu cậu ta đi theo, có thể sẽ hơi phiền phức.

 

Đang nghĩ, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.

 

 

Từ Nhất Chu đeo ba lô bước nhanh vào, hào hứng hỏi: "Đội trưởng, chúng ta khi nào thì xuất phát ạ?"

 

 

Tiêu Hòa nhìn ra sau lưng cậu ta.

 

 

"Sao cậu lại đến đây? Nghiêm Tu Quần đâu? Cậu ta không đi theo cậu sao?"

 

 

Vì không muốn tiếp tục dây dưa với Nghiêm Tu Quần, tối hôm qua Tiêu Hòa đã đặc biệt dặn dò Từ Nhất Chu, trong thời gian tới hãy giữ khoảng cách với cô.

 

 

Từ Nhất Chu vui vẻ nói: "Đội trưởng, chị yên tâm, em đã nghĩ ra một cách hay đuổi cậu ta đi rồi."

 

 

Tiêu Hòa cau mày.

 

 

"Cách gì?"

 

 

"Đạp máy khâu."

 

 

Hôm qua sau khi về, Từ Nhất Chu cứ nghĩ đến món đồ đấu giá Nghiêm Tu Quần là lại hối hận không thôi.

 

 

Vì để Tiêu Hòa không bỏ rơi mình, cậu ta đã suy nghĩ cả đêm, còn đặc biệt hỏi ý kiến của ban tổ chức tiệc từ thiện.

 

 

Ban tổ chức nói: "Món đồ đấu giá mà anh Nghiêm Tu Quần quyên góp, nói chính xác là quyền sử dụng trong một tuần của anh ấy, nhưng vì vấn đề nhạy cảm, khi đấu giá chúng tôi đã có một số lời lẽ tô vẽ."

 

 

"Nói như vậy, cậu ta không cần đi theo tôi, tôi chỉ mua thời gian của cậu ta?"

 

 

"Về lý thuyết là như vậy."

 

 

Nghe đến đây, Từ Nhất Chu mới vỡ lẽ.

 

 

Bên kia, Nghiêm Tu Quần sau một đêm tự vấn lòng mình, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.

 

 

Nghĩ theo hướng tốt, nếu trong một tuần tới mình đi theo Từ Nhất Chu thì cũng đồng nghĩa với việc đi theo Tiêu Hòa, đến lúc đó cậu ta có thể nghĩ cách để Tiêu Hòa chấp nhận mình trở lại.

 

Loading...