Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1106
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:07:13
Lượt xem: 523
Ngày tân hôn đầu tiên 2
“Thật giàu có….” Trình đại tẩu nuốt nuốt nước miếng: “Nếu đem cả đệ đệ muội muội của Chiêu Nhi cùng đến đây thì tốt rồi….”
Đại phòng bọn họ tổng cộng có bốn đứa nhỏ nhưng bởi vì nhị phòng và tam phòng soi mói nên ba đứa nhỏ còn lại đều ở lại thôn Trình Gia.
Sau khi tặng quà gặp mặt cho mấy đệ đệ xong, Tư Đồ Mạn mới đi theo Trình Chiêu vào đại sảnh.
Trình Chiêu mở miệng trước: “A gia, a nãi, cha, nương.”
Tư Đồ Mạn ngoan ngoãn gọi theo một lần.
Bà tử hầu hạ bưng trà tới, đôi phu phụ tân hôn quỳ xuống kính trà cho từng người một.
Trình lão thái thái và Trình lão nhân tặng một cây trâm màu xanh lá, Trình đại ca và Trình đại tẩu tặng vòng tay vàng đã chuẩn bị sẵn đêm qua.
“Tiểu Mạn, đây là vật gia truyền của Trình gia chúng ta.” Trình đại tẩu nói dối mà không chút đỏ mặt: “Chỉ có trưởng tức chi trưởng mới có thể đeo vòng tay vàng này. Sau này con chính là thiếu phu nhân của Trình gia chúng ta. Chiêu Nhi lo liệu việc bên ngoài, con lo liệu việc trong nhà. Trình gia chúng ta phải dựa vào hai người các con mang vinh quang đến cho gia tộc.”
Tư Đồ Mạn đeo vòng tay vàng vào, cúi đầu nói: “Nhân tức xin ghi nhớ ạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó nàng lấy ra lễ vật mình đã chuẩn bị sẵn, mỗi trưởng bối một đôi giày.
Trình đại tẩu nhận lấy đôi giày, đợi lễ vật tiếp theo nhưng lại không đợi được, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái, hai tiểu tử tóc chưa dài mà còn có thể được tặng vàng lá, sao mẹ chồng như nàng ta lại không có gì cả?
Đôi giày này thoạt nhìn không tồi, được làm từ gấm nhưng có tinh xảo hơn nữa thì cũng chỉ là một đôi giày mà thôi, nào có đáng giá như vàng lá….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1106.html.]
Chút lòng riêng này của nàng ta sao qua được mắt của Trình lão thái thái, bà ta nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, chuẩn bị ăn sáng thôi. Tức phụ lão đại, ngươi đến phòng bếp bưng thức ăn lên đi.”
Tư Đồ Mạn dẫn theo một bà tử am hiểu nấu nướng gả đến đây, bữa sáng này chính là do bà tử này làm, Trình đại tẩu phụ trách giúp đỡ.
Người một nhà ngồi quanh bàn ăn bữa sáng. Trên bàn ăn Trình đại tẩu nói mấy câu chua ngoa nhưng đều bị Trình Chiêu thản nhiên ngăn lại, trong lời nói rất có ý bảo vệ thê tử.
Tư Đồ Mạn cảm giác rất ngọt ngào, mẹ chồng thế gia vọng tộc ở kinh thành đều lập ra quy củ, tức phụ tân hôn phải đứng sau lưng mẹ chồng gắp thức ăn mà nàng lại có thể ngồi trên bàn ăn cùng tướng công dùng bữa. Mẹ chồng có nói ra mấy lời làm nàng không thoải mái nhưng tướng công rất bảo vệ nàng. Hẳn là nàng không gả sai người.
Sau khi ăn xong, hạ nhân của Tư Đồ gia chủ động dọn dẹp, Trình lão thái thái rất vừa lòng.
Lão nhân gia bà ta ngồi trên vị trí chủ trì, lạnh nhạt mở miệng: “Hoa hoa cỏ cỏ trong viện này quá nhiều, đợi lát nữa mọi người giúp đỡ lẫn nhau dọn bớt hoa cỏ đi, cây này cũng phải chặt….”
Tư Đồ Mạn không nhịn được, tò mò hỏi: “Vì sao ạ?”
Tuy rằng hoa cỏ trong viện này không quý hiếm nhưng rất tươi tốt, chỉ ngắm thôi cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ còn cây đại thụ này cành lá chi chít, chặt đi thật sự rất đáng tiếc.
“Chúng ta đều là nông dân, chỉ quen trồng rau dưa các thứ, như vậy sẽ không cần phí phạm tiền bạc đi mua.” Trình lão thái thái trả lời: “Sau khi dọn dẹp xong mảnh đất này, trồng ít cải trắng, củ cải, cà tím, bên này thì trồng hành, gừng, tỏi, lúc muốn ăn chỉ cần hái vào là được, tiện lợi biết bao.”
Tư Đồ Mạn lại tiếp tục hỏi: “Nhưng cây này không sinh trưởng trên đất thổ nhưỡng, vì sao phải chặt ạ?”
“Cây này quá to, chắn mất ánh sáng của cả nửa căn viện, rau xanh không có nắng thì không phát triển tốt, củ cải không được hứng ánh nắng cũng không lớn nổi.” Trình lão thái thái đưa hai bao hạt giống trong tay ra: “Ta đã tìm kiếm rất lâu trong thành nhưng đều chỉ thấy mấy hạt giống không dùng được. Hai ngày trước ta đến nông thôn tình cờ gặp được một lão nông nên mới mua được hạt giống tốt về. Chờ đến lúc củ cải chín cháu sẽ biết, chắc chắn ăn ngon hơn loại mà Tư Đồ gia các cháu mua ở bên ngoài.”
Trong mắt Tư Đồ Mạn tràn đầy kinh ngạc: “Từ trước đến nay cháu chưa bao giờ nghe thấy những điều này, a nãi thật hiểu biết.”
Bà tử Tư Đồ gia đứng hầu hạ bên cạnh: “….”
Tiểu thư quá ngây thơ rồi, bây giờ là lúc khen Trình lão phu nhân lợi hại sao? Không phải nên ngăn cản lão thái thái phá hỏng phong cảnh của viện này sao?
Tuy phong cảnh này không bằng Tư Đồ phủ, nhưng tốt xấu gì cũng là phong cảnh, nếu trồng rau dưa thì khắp nơi sẽ tràn ngập mùi hôi của nhà nông, sao có thể ở được nữa?