Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-10-02 06:09:28
Lượt xem: 574
Trình Loan Loan biết đất phôi là gì, nó là một khuôn hình vuông, bên trong cho hỗn hợp bùn đã trộn với nước vào, đồng thời cho thêm cả rơm rạ hoặc rơm lúa mì được cắt khúc dài một ngón tay vào, sau khi bùn và rơm được trộn lại và đông đặc thì phơi khô đất phôi là có được gạch đất. Nhà chính là được xây bằng từng viên từng viên đất phôi này.
Nhà ở thôn Đại Hà hầu như đều được xây bằng cách này. Nhà lý chính thì tốt hơn một chút, móng nhà được xây bằng đá, nhưng cơ bản vẫn được xây bằng đất bôi.
Giá cả xây nhà đất bôi rất rẻ, chỉ cần trong nhà có nhiều người, bình thường bỏ ra thời gian để tích đất bôi, đến trước khi đông đến là có thể xây nhà.
Trình Loan Loan không muốn ở nhà làm bằng đất bôi. Nhưng lúc này nàng không có điều kiện để xây nhà ngói xanh, hơn nữa cũng dễ khiến người trong thôn ghen tị. Lý chính không ở nhà ngói xanh, một quả phụ mang theo bốn nhi tử như nàng thì lấy đâu ra tiền để xây nhà lớn?
Mẫu tử bọn họ chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau.
Trình Loan Loan quay đầu lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang chạy rất nhanh đến, người đánh xe “xuỵt” một tiếng, xe ngựa dừng lại bên đường.
Màn xe được vén lên, Triệu lý chính của thôn Đại Hà hăm hở từ trên xe ngựa nhảy xuống. Người đánh xe ngựa chắp hai tay rồi quay trở về xe.
Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan nhìn thấy xe ngựa ở thời cổ đại, rất nhiều người ở thôn Đại Hà cũng là lần đầu tiên thấy xe ngựa. Người trong đồng ở hai bên đường dừng việc trong tay lại đi qua xem, vây quanh lý chính hỏi đông hỏi tây.
Lý chính vuốt râu, nghiêm túc nói: “Xe ngựa này là của huyện lệnh trấn Bình An chúng ta, người đánh xe ngựa là người hầu bên cạnh huyện lệnh, đặc biệt đưa ta về.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hừ, lý chính ghê gớm thật, lại được huyện lệnh đại nhân phái thân tín đưa về.”
“Lý chính của thôn Đại Hà chúng ta thật có bản lĩnh, có thể khiến cho huyện lệnh đại nhân nhìn với con mắt khác.”
Lý chính được khen mà vô cùng đắc ý, cười nói: “Ta có thể khiến huyện lệnh đại nhân để ý cũng chính là vì chuyện thôn Đại Hà chúng ta đồng tâm hiệp lực đào mương từ núi dẫn nước xuống đồng bằng vào mấy ngày trước. Không biết tại sao chuyện này lại đến tai huyện lệnh đại nhân. Hôm nay ngài ấy gọi ta qua để hỏi chuyện này. Lúc trước ta muốn gặp nhưng cũng khó mà gặp được huyện lệnh đại nhân, nhưng hôm nay ta lại may mắn được ngồi uống trà cùng ngài ấy.
Những người khác trong thôn vô cùng hâm mộ, vội vàng hỏi: “Huyện lệnh đại nhân bao nhiêu tuổi rồi, huyện lệnh đại nhân gầy hay béo, huyện lệnh đại nhân có dễ nói chuyện không…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-122.html.]
Lý chính lần đầu tiên được tiếp kiến huyện lệnh đại nhân, rất muốn khoe khoang, đương nhiên sẽ trả lời từng câu hỏi một.
Chờ những người này khen xong, Trình Loan Loan mới mở lời: “Lý chính thúc, huyện lệnh đại nhân tại sao lại đặc biệt hỏi về chuyện đào mương, có phải có sắp xếp gì không?”
Mong muốn được thể hiện của lý chính lập tức trở nên ảm đạm, ông không thể ngờ nương Đại Sơn lại có thể đoán ra thâm ý của việc huyện lệnh đại nhân triệu kiến ông.
Ông gật đầu nói: “Dưới trấn Bình An có ba mươi sáu thôn, thôn nào cũng gặp hạn hán. Huyện lệnh đại nhân muốn đẩy mạnh việc đào mương, hỏi ta có được hay không.”
Thôn dân vây quanh bật cười.
“Trên núi Đại Đông có nước nhưng không có nghĩa là trên các núi khác cũng có nước.”
“Thôn Quế Hoa gần chúng ta nhất cũng chẳng có biện pháp nào chứ đừng nói đến những thôn cách xa chúng ta.”
“Huyện lệnh đại nhân đúng là có bệnh mới lo tìm thầy…”
Lý chính im lặng không nói, nhìn chằm chằm vào Trình Loan Loan. Trực giác nói với ông, nương Đại Sơn nhất định sẽ có cách nghĩ khác.
Trình Loan Loan nhìn bốn nhi tử: “Các con mang đồ về dọn dẹp sạch sẽ, đợi ta trở về.”
Lý chính và Trình Loan Loan đi đến cây hòe lớn giữa thôn.
Những thôn dân khác không dám đi theo, từ sau chuyện đào mương dẫn nước, bọn họ không dám coi thường vị Triệu đại tẩu này như trước nữa.
Đến Lý chính cũng coi trọng người ta, bọn họ nào dám coi thường.