Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1254
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:14:38
Lượt xem: 362
Lũ lớn ở thành Nam Dương 2
Nàng chầm chậm nói: “Tin tức của con có chuẩn không?”
“Ở bến tàu có không ít người từ Nam Dương trở về, nói thành Nam Dương rất nhanh sẽ không giữ được nữa.” Triệu Nhị Cẩu nôn nóng: “Nương, hay là để con đi trước đi.”
Trình Loan Loan mím môi.
Nam Dương là một tòa thành lớn, hệ thống phòng lụt và thoát nước tương đối vững chắc, hẳn là sẽ không gặp tai hoạ, khu vực chịu ảnh hưởng hiện giờ chắc là các nông trang ở Nam Dương.
Nếu Triệu Đại Sơn đúng lúc ở nông trang thì e là…
Đi Nam Dương mất hai ngày đi bộ, nếu đi đường thủy thì chỉ mất một ngày.
Nàng nhìn sắc trời: “Đến bến tàu trên huyện Hà Khẩu trước, xuất phát sớm thì tới sớm.”
Triệu Nhị Cẩu sửng sốt: “Nương, nương cũng đi sao?”
Trình Loan Loan gật đầu: “Tất nhiên là ta phải đi.”
Nhi tử xảy ra chuyện là mẫu thân thì làm gì có đạo lý ở trong nhà chờ, chủ yếu là trong thương thành của nàng có dụng cụ cấp cứu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì nàng cũng có thể kịp thời xử lý.
“Con cũng đi.” Ngô Tuệ Nương từ sân sau đi ra: “Tiểu Châu Châu và Tiểu Trăn Trăn đã có người trông, con…”
“Tuệ Nương, con đừng đi.” Trình Loan Loan quả quyết: “Nếu Đại Sơn không có chuyện gì thì con đi một chuyến cũng chẳng để làm gì, hà tất phải bôn ba. Nếu Đại Sơn xảy ra chuyện, con đi thì hắn còn phải lo lắng cho con, con ở nhà thì hắn mới an tâm, ta cũng an tâm.”
Triệu Nhị Cẩu hùa theo nói: “Đại Hà Yến còn cần đại tẩu trông coi, sự tình trong nhà cũng cần đại tẩu lo liệu…”
Ngô Tuệ Nương mếu máo, hồi lâu mới nói: “Con nhất định sẽ xử lý tốt chuyện trong nhà, nương không cần lo lắng.”
Trình Loan Loan gật đầu, xoay người trở về phòng thu thập hành lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1254.html.]
Tề bà tử cùng Ngưng Lam cũng muốn đi theo nhưng bị nàng từ chối, lần này là đi cứu người, mang theo bà tử và nha hoàn thì rất vướng bận.
Nàng để Trình Giáp, Trình Ất thay phiên đánh xe, nàng cùng Triệu Nhị Cẩu ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi xe ngựa tới bến tàu huyện Hà Khẩu thì thấy rất nhiều thuyền ngừng cạnh bến tàu, bằng mắt thường có thể nhìn thấy mực nước đã dâng lên không ít, một ít tàu thuyền sau khi quay về thì cũng đã ngừng hoạt động.
Nàng trực tiếp nói ra thân phận của mình là thông gia của Tào gia, là Tứ phẩm Tuệ Cung nhân, quản sự Tào gia nào dám chậm trễ, lập tức an bài một con thuyền lớn nhất cho người hộ tống mẫu tử bọn họ tới thành Nam Dương.
Sau khi lên thuyền thì Trình Loan Loan bắt đầu ngủ, nàng cần phải có đủ tinh thần thì khi đến Nam Dương mới dễ làm việc.
Nhưng con thuyền không ngừng xóc nảy khiến nàng ngủ không yên ổn, còn mơ thấy Triệu Đại Sơn bị nước cuốn trôi, trong cơn lũ lớn có rất nhiều người kêu cứu mạng…
Một cơn ác mộng dọa nàng tỉnh giấc, nhìn thấy ngoài trời đã hơi hửng sáng, rất nhanh sẽ tới Nam Dương.
Nàng từ sương phòng đi ra thì thấy Triệu Nhị Cẩu đang đứng trên boong tàu.
Đại dương mênh m.ô.n.g sóng lớn, có không ít thuyền từ Nam Dương đi ra, đều là những con thuyền nhỏ, bên trên có tiếng chen chúc ồn ào.
“Xem ra tình huống rất nghiêm trọng.” Triệu Nhị Cẩu thở dài: “Hẳn là đến Hồ Châu cậy nhờ họ hàng thân thích…”
Trình Loan Loan không nói gì.
Hiện tại chỉ mới một ngày sau khi xảy ra lũ lụt, càng về sau thì dân chúng gặp họa càng nhiều, sau khi Nam Dương thất thủ thì Hồ Châu bị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Mà từ Nam Dương ngồi thuyền đến Hồ Châu thì sẽ tới huyện Hà Khẩu trước, đến lúc đó huyện Hà Khẩu cũng sẽ thất thủ, trấn Đại Hà cũng sẽ bị liên lụy…
Thuyền lớn nhanh chóng tiến về phía trước, rất nhanh đã đến bến tàu Nam Dương, bọn họ dừng lại xuống thuyền thì có không ít dân chúng nhao nhao muốn lên thuyền.
Thuyền này còn phải đợi mẫu tử Trình Loan Loan trở về nên tất nhiên sẽ không rời đi ngay lúc này, vì thế đã neo lại cách bến tàu chừng năm, sáu chục thước.
Trên bến tàu đều là người, Trình Giáp cùng Trình Ất đi trước mở đường, Trình Loan Loan cùng Triệu Nhị Cẩu nhanh chóng đuổi kịp, đi một hồi đã đến cổng thành Nam Dương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người vây quanh càng nhiều hơn nhưng cổng thành vẫn luôn đóng chặt, không cho phép dân chúng vào trong.