Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1718:Phiên ngoại 1
Cập nhật lúc: 2024-10-13 14:26:01
Lượt xem: 918
Ta tên Triệu Nguyệt Châu, năm nay hai mươi tuổi.
Kể từ năm mười bốn tuổi, ta đã bị hàng xóm láng giềng dòm ngó, ai ai cũng muốn ta làm nhi tức phụ của họ.
Nhưng vì người nhà ngăn cản bằng mọi cách, ta đã thành lão cô nương có tiếng ở Đại Hà châu, lỡ dỡ tới hai mươi tuổi rồi.
“Châu Châu, con còn đang lề mề cái gì, mau dậy chải tóc thay y phục!”
Người kéo cổ họng nói chuyện ở ngoài cửa chính là thân nương của ta.
Khuê danh của nương ta là Ngô Tuệ Nương, hơn mười năm trước cũng là một nữ tử ôn nhu như nước, nhưng từ sau khi sinh ba tỷ đệ bọn ta, tính tình dần trở nên nóng nảy.
Người ngoài nhìn vào, nương ta là phu nhân đương gia năng lực siêu mạnh, xử lý trong ngoài đâu ra đấy.
Nhưng đối với ba tỷ đệ bọn ta mà nói, nương ta gào một tiếng, bọn ta liền run lẩy bẩy.
Cho dù hôm nay ta là tân nương tử, cũng phải ngoan ngoãn khuất phục dưới uy quyền của nương ta.
Ta khóc lóc bò dậy từ trên giường, ngồi trước gương trang điểm.
“Triệu Đại Sơn, sao chàng còn ra đồng, cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì!” Ta thông qua cửa sổ, nhìn thấy nương ta đang véo tai của cha ta quát to: “Bên ngoài đều là lão nhị đang thu xếp, người làm cha như chàng không lo lắng gì cả, mau thay y phục đi làm việc, đợi lát nữa khách tới cả đấy!”
Cha tai ôm tai xin tha: “Được được được, ta đi thay y phục.”
Ta không nhịn được phì cười.
Cha ta tốt xấu cũng là đại quan tứ phẩm Hộ bộ, chưa từng đến kinh thành nhậm chức, chỉ lưu thủ ở Đại Hà châu, cùng cấp với tri phủ đại nhân.
Ai có thể ngờ được một quan tứ phẩm như cha ta lại sợ thê tử chứ?
Đương nhiên mọi người cũng tuyệt đối sẽ không ngờ nương ta trông có vẻ là một nữ tử ôn nhu thế mà lại hung mãnh như vậy.
“Trăn Trăn, tỷ con thành hôn, sao con còn ngủ nướng!”
“Hạo Hạo, con dậy cho ta, còn tham ngủ nữa cẩn thận ta đánh con!”
Nhìn đi, nương ta lại bắt đầu hạ thủ với muội muội và đệ đệ rồi.
Nhưng quả thực đệ đệ và muội muội này của ta rất nghịch ngợm.
Tiểu Trăn Trăn là quỷ ham ăn, còn ham ăn hơn ta gấp trăm lần, mập thành quả bóng rồi.
Tiểu Hạo Hạo là nhi tử duy nhất mà nương ta khó khăn lắm mới sinh được sau này, lúc nhỏ sức khỏe kém, được yêu nhiều một chút, kết quả bị nuôi thành hỗn thế ma vương, thế là nương ta dữ dằn lên, chỉ cần Hạo Hạo không nghe lời, sẽ đánh nó trối chết…Dưới sự dạy dỗ của đòn roi nhiều năm như vậy, cuối cùng hài tử Hạo Hạo này cũng có tiến bộ, nhưng học hành vẫn không được, luôn thích mân mê bàng môn tà đạo, là một trong các khối u ác tính của nhà bọn ta.
Khối u ác tính còn lại chính là Thần Thần của nhà nhị thúc.
Nhị thúc ta tên Triệu Cảnh Thành, nhị thẩm tên Tào Oánh Oánh, họ cũng sinh ba hài tử, lão đại là Thần Thần, nhỏ hơn ta một chút.
Lúc nhỏ Thần Thần rất đáng yêu, cả ngày theo sau m.ô.n.g ta gọi tỷ tỷ tỷ tỷ không ngừng, ta theo Mã bà bà học y thuật, đệ ấy cũng nhất định phải chen vào, kết quả, đệ ấy đổ một lọ thuốc vào ao sen, cá trong ao bị độc c.h.ế.t hết…Nãi ta bình thường không nổi giận, càng sẽ không động thủ đánh hài tử, lần đó thật sự giận tới mức suýt chút đánh Thần Thần một trận.
Tiểu nhi tử của nhà nhị thúc nhị thẩm cũng tức là thân đệ đệ của Thần Thần, được coi là hài tử học giỏi nhất thế hệ này, năm sau phải tham gia thi hương, nếu không ngoài ý muốn thì có thể đỗ cử nhân.
Nhưng trượt cử nhân cũng không sao, nhị thúc là hoàng thương, mấy năm qua đã đưa việc kinh doanh do a nãi sáng lập khắp tứ hải, nói tới thủ phú của nước Đại Vũ, ai ai cũng biết là Triệu Cảnh Thành.
Sản nghiệp đứng dưới tên nhị thúc thực sự quá nhiều, trong nhà nhiều hài tử như vậy chia cho mỗi đứa một đống cũng không chia hết, không đi được khoa cử, vậy thì về kế thừa gia nghiệp thôi.
Ta còn có một tam thúc, tên Triệu Cảnh Vu, tam thẩm tên Nguyễn Minh Châu.
Nhưng tam thúc tam thẩm ở kinh thành, mỗi năm ta theo a nãi tới kinh thành một chuyến mới có thể gặp được họ.
Tiểu danh của tam thẩm giống hệt ta, ta rất thích tam thẩm, mỗi lần tới kinh thành, tam thẩm sẽ dạy ta cưỡi ngựa b.ắ.n tên, kỹ thuật của ta cực kỳ lợi hại.
Kể một chuyện buồn cười, nương của tam thẩm sinh liền năm nhi tử mới có tam thẩm, tam thẩm cũng sinh một hơi năm nhi tử, kết quả không có được đứa thứ sáu, đạo sĩ tiên sinh nói trong mệnh của tam thúc tam thẩm không có nữ nhi, thế là tam thẩm coi ta giống như thân khuê nữ vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1718phien-ngoai-1.html.]
Tứ thúc ta cũng ở kinh thành, tứ thúc là Trạng Nguyên lang năm đó, nhị phẩm thượng thư bây giờ, tứ thẩm là nữ nhi Ngu Kiều của Đông Lưu cư sĩ – Ngu phu tử nổi tiếng khắp cả nước.
Rất nhiều năm trước, người cha Ngu phu tử của tứ thẩm bị vạn người phỉ nhổ, sau tới học đường Đại Hà mấy trận thành danh, dưới sự cố gắng của trăm học sinh, ô danh của Ngu phu tử được rửa sạch, trở thành Đông Lưu cư sĩ được người người tôn kính ngưỡng vọng…
Đáng nói là tứ thúc và tứ thẩm đã sinh một cặp song sinh, tướng mạo giống hệt nhau, ta ít khi gặp mặt đệ đệ muội muội song sinh nên lần nào cũng nhận nhầm.
Quên nói, ta còn có một biểu bá tên Trình Chiêu, cũng làm quan lớn ở kinh thành, là đại hồng nhân bên cạnh thái tử điện hạ.
Trước đây a nãi ta đã nhận một nghĩa tử, tên Thẩm Chính, ta gọi người đó là Chính thúc thúc, Chính thúc thúc cũng rất lợi hại, bây giờ là đại quan tứ phẩm Lại bộ, mỗi ngày đều phải đối phó với những kẻ xấu xa hung ác đó…
Bởi vì nhà chúng ta có rất nhiều người đều ở kinh thành, vốn dĩ hôn yến của ta cũng định tổ chức ở kinh thành.
Nhưng thái gia gia và thái nãi nãi của ta thực sự quá lớn tuổi, không tiện ngồi thuyền ngồi xe vất vả tới kinh thành uống rượu hỉ, thế là tổ chức hỉ sự ở Đại Hà châu.
Đang nghĩ thái gia gia và thái nãi nãi thì hai vị lão nhân đã tới.
Ta cũng không màng việc trang điểm nữa, xách váy đi ra khỏi phòng ngủ đón: “Thái gia gia, thái nãi nãi!”
“Ây yo, hôm nay Châu Châu nhà chúng ta thật xinh đẹp.” Thái nãi nãi kéo tay của ta, gương mặt từ ái: “Nếu không phải con ngày càng lớn tuổi, a nãi thật sự không muốn gả con đi sớm như vậy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ta: “…”
Đã hai mươi tuổi rồi, lão cô nương trong mười dặm tám thôn còn không xuất giá nữa thật sự ế cả đời.
“Chứ còn gì nữa.” Thái gia gia thở dài theo: “Tiểu tử đó tướng mạo cũng được, thân thể thực sự quá kém, sau này làm sao bảo vệ Châu Châu đây.”
Ta vội vàng nói: “Bệnh của Lâm Diệp đã trị khỏi rồi, thân thể không kém, hơn nữa con biết công phu, không cần chàng ấy bảo vệ con.”
Phu quân tương lai của ta tên Lâm Diệp, là đích tam tử của Lâm gia kinh thành, bởi vì chàng ấy từ nhỏ sức khỏe không tốt, được đưa tới Đại Hà châu dưỡng bệnh.
Trấn Đại Hà chúng ta non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, chàng ấy ở đây dưỡng bảy tám năm, sức khỏe dần tốt lên, đương nhiên, cũng có công lao của ta.
Ta theo Mã bà bà học y, lấy chàng ấy làm vật mẫu, chàng ấy vô cùng phối hợp, cuối cùng bệnh của chàng đã tốt lên, y thuật của ta cũng tiến bộ, quả thực là một công đôi việc.
Đang nói, hai đại gia đình nhị thúc bà và tam thúc bà từ cửa viện đi vào.
“Cuối cùng Châu Châu cũng phải xuất giá rồi.”
“Còn gì nữa, hai mươi tuổi rồi, muộn thêm nữa thật sự không gả đi được đấy.”
“Không được nói vậy, đại tẩu đã nói nữ hài tử ba mươi tuổi kết hôn cũng không muộn, nếu không sao lại giữ Châu Châu nhiều năm như vậy.”
Cả nhà nói chuyện hăng say, náo náo nhiệt nhiệt.
Nhị thúc công ta tên Triệu Hữu Ngân, nhị thúc bà họ Văn, hai người đều là người thật thà, nhà họ có bốn hài tử.
Lão đại là Đại Vượng thúc thúc, đã cưới cô nương của Vương gia trong thôn, bây giờ hai phu thê họ phụ giúp quản lý tất cả sản nghiệp Đại Hà Yến ở tỉnh Vân.
Lão nhị là Hạ Hoa cô cô, Hạ Hoa cô cô đã gả cho một thương nhân, cùng kinh doanh may mặc với nhị thẩm Tào gia, bây giờ, làm ăn ngày càng lớn, nói một ngày thu một đấu vàng cũng không quá.
Lão tam là Nhị Vượng thúc thúc, Nhị Vượng thúc thúc học rất giỏi, năm hai mươi tuổi đã đậu cử nhân, sau đó tiến vào đại học đường Tiêu Tần đào tạo sâu, tuy không tiến vào Hồng Lư Tự làm quan, nhưng cũng thành một tiên sinh của đại học đường Tiêu Tần, phụ trách dạy học sinh một số kiến thức ngoại ngữ.
Lão tứ là Thu Hoa cô cô, Thu Hoa cô cô gả cho một đích tử quan gia thất phẩm ở Hồ Châu, bây giờ là phu nhân đương gia.
Lại nói tới nhà tam thúc công của ta.
Tam thúc công ta tên Triệu Hữu Tài, tam thúc bà họ Tôn, tam thúc bà lúc trẻ tính tình khó ưa, mấy năm qua cuộc sống trong nhà ngày càng tốt lên, tính tình cũng dần tốt lên.
Tam thúc công và tam thúc bà có tổng cộng ba hài tử.
Lão đại là Xuân Hoa cô cô, gả cho thư đồng Thẩm A Phúc của Chính thúc thúc, họ và thái gia gia cùng kinh doanh một xưởng mộc, bây giờ xưởng mộc này mở khắp các châu phủ lớn ở tỉnh Vân, tiếp theo còn định mở tới kinh thành.
Lão nhị là Đông Hoa cô cô, Đông Hoa cô cô giống ta, cực kỳ thích ăn uống, lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, đã mở mấy cửa hàng đồ uống, tích góp cho mình gần vạn lượng bạc của hồi môn, gả tới Lê gia ở kinh thành.
Lão tam là Triệu Minh Hiên, tại sao ta không gọi là Hiên thúc thúc, bởi vì người này còn nhỏ hơn ta, từ nhỏ đã theo sau m.ô.n.g gọi ta là tỷ tỷ, sau khi lớn lên hắn cứ đòi ta gọi hắn là thúc, ta đã quen làm tỷ tỷ, sẽ không làm chất nữ của hắn đâu.
Nói tới người này, thật sự là ba ngày ba đêm cũng không nói hết.