Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:51:38
Lượt xem: 683
Sau khi xem xong, đám người Thẩm huyện lệnh trợn mắt há hốc mồm.
Viên sư gia là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Những điều viết trên này đều là thật sao?”
Lý chính nhường lại chỗ.
Trình Chiêu chắp tay nói: “Những điều viết trên giấy đều là sự thật Trình Chiêu ghi chép lại từ những điều tai nghe mắt thấy mấy ngày nay. Tất cả số liệu đều là sau khi kiểm kê mới viết vào, tuyệt đối không một lời giả dối.”
Thẩm Huyện lệnh hơi sửng sốt: “Ngươi, ngươi là Trình Chiêu?”
Nhi tử của hắn học ở thư viện Nam Phủ, hắn cũng đã đến thư viện Nam Phủ vài lần, từng nghe người ta nhắc tới tên Trình Chiêu này, nói là nhất định có thể đậu tú tài.
Sang năm là viện thí rồi, sao Trình Chiêu lại xuống ruộng ghi chép những thứ này?
Viên sư gia hạ giọng nói: “Ta nghe người ta nói, Trình Chiêu gian lận nên bị thư viện Nam Phủ khai trừ rồi, sự tình còn ầm ĩ khá lớn….”
Triệu lý chính đứng dưới công đường cũng không biết mấy người bên trên đang thì thầm chuyện gì. Ông mở miệng giới thiệu: “Hắn chính là Trình Chiêu, biểu ca của Nhị Cẩu, nương của Nhị Cẩu chính là cô cô ruột của Trình Chiêu. Trong khoảng thời gian này Trình Chiêu vẫn luôn ở thôn Đại Hà chúng ta.”
Trong lời ngoài lời đều không đề cập đến thôn Trình gia một câu. Dù sao Trình Chiêu ở chỗ bọn ông, tạm thời có thể đại diện cho thôn Đại Hà.
Thẩm Huyện lệnh nhớ đến lần trước gặp nương Nhị Cẩu ở trấn trên, Trình Chiêu này đúng là đi theo bên cạnh nương Nhị Cẩu, khó trách nhìn có vẻ quen mắt.
Hậu sinh này viết chữ rất đẹp, tục ngữ nói, qua nét chữ có thể nhìn ra cốt cách và khí phách của một người. Người có thể viết ra nét chữ đẹp như vậy tuyệt đối không có khả năng gian lận.
Ngược lại nhi tử kia của hắn, nét chữ như chó cào, nếu có thể học hỏi thêm Trình Chiêu một chút thì tốt rồi.
Nhưng, cụ thể tình huống gian lận như thế nào thì vẫn cần phải phái người đi hỏi thăm một hai.
Thẩm Huyện lệnh sắp xếp chỉnh tề tập giấy trên án lại: “Nếu phương pháp này thật sự có thể tiêu diệt châu chấu, bản quan sẽ ghi nhớ công lớn của ngươi.”
Trình Chiêu ngẩng đầu nói: “Phương pháp này là nhị cô của Trình Chiêu nghĩ ra. Nếu Huyện lệnh đại nhân muốn ghi công thì công lao này nên thuộc về nhị cô của ta, thuộc về Triệu lý chính của thôn Đại Hà, cũng thuộc về mỗi một thôn dân của thôn Đại Hà tham gia diệt châu chấu. Không có bọn họ, sẽ không có những số liệu trong bản ghi chép của Trình Chiêu….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-230.html.]
Triệu lý chính không dám tin.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông chưa làm gì cả, sao có thể nhận công?
Còn cả nhóm đại lão gia và phụ nhân trong thôn kia, bọn họ diệt châu chấu chỉ là để bảo vệ lúa nhà mình, nào có mặt mũi để nhận công.
Thẩm Huyện lệnh khoát khoát tay: “Chuyện công lao bàn lại sau, hiện tại cần phổ biến rộng rãi biện pháp này. Viên sư gia, ngươi nhanh chóng phân phó xuống, bảo lý chính của tất cả các thôn đến huyện nha một chuyến.”
Hắn dừng một lát, tiếp tục nói: “Triệu lý chính, Trình hậu sinh, trước tiên hai người các ngươi đừng đi vội, công việc diệt châu chấu cụ thể cần thao tác như thế nào, còn cần các ngươi trình bày lại cho lý chính các thôn khác biết.”
“Vâng, Huyện lệnh đại nhân.”
Triệu lý chính và Trình Chiêu cùng lưu lại.
Lý chính tất cả các thôn của trấn Bình An đều được gọi đến huyện nha.
Việc diệt châu chấu truyền ra nhanh như gió, truyền đến mỗi một góc của thôn Đại Hà.
“Nghe nói gì không, Huyện lệnh đại nhân trưng dụng phương pháp diệt châu chấu của thôn chúng ta. Thôn Hoa Quế, Thôn Trình gia, Lý gia câu đều học theo chúng ta.”
“Theo ta thấy, chuyện này phải cảm tạ nương Đại Sơn, nếu không phải nàng phát hiện ra hoa ngũ sắc, hiện tại chúng ta sẽ giống năm ngoái, một đám ngồi khóc lóc ngoài ruộng.”
“Cũng phải cảm tạ tiểu tử Trình gia kia. Một người đọc sách như hắn, tự mình xuống ruộng diệt châu chấu với chúng ta cũng không dễ dàng.”
“Ta cứ cảm thấy kỳ lạ, Trình đồng sinh sao lại không trở về thôn Trình gia?”
“Hắn có thể đi học đều là dựa vào nương Đại Sơn, nhiều năm như vậy cũng không gần gũi với nhị cô này lắm, lần này ở lại đây, sợ là vì lộ phí đi thi sang năm.”
“Là muốn đi Hồ Châu thi hả, lần này đi cũng phải hơn nửa tháng, sợ là trên đường đi phải tiêu không ít.”
“Cũng không biết hắn ở lại thôn Đại Hà bao lâu, ta muốn đưa tiểu tử nhà ta qua học vài chữ, học phí nộp vào cũng có thể cho Trình đồng sinh làm lộ phí.”
Một đám phụ nhân tùy ý nói chuyện phiếm, bàn luận từ chuyện diệt châu chấu đến chuyện học hành, đi tới cổng nhà Trình Loan Loan.