Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 611
Cập nhật lúc: 2024-10-05 14:25:02
Lượt xem: 547
Khởi công đào ao sen 1
Thôn Đại Hà hẳn là thôn lớn nhất huyện Bình An.
Triều đình trước sau ban thưởng ước chừng bốn ngàn mẫu đất hoang. Khoảng đất phía sau thôn rất trống trải, đám lưu dân này bị khoanh vùng ở phía sau thôn.
Mười mấy căn nhà tranh được xây dựng suốt đêm, chia thành năm khu phòng ở, trên mặt đất trải rơm rạ khô, có thể vừa đủ cho hơn mười người nằm thẳng chân. Bốn người dùng chung một cái chăn, miễn cưỡng dùng tạm như vậy cũng được.
Trong thôn được chia thành nhiều khu vực.
Một là khu vực hoạt động tự do, nơi những người dân thôn Đại Hà không bị nhiễm bệnh có thể tự do hoạt động.
Thứ hai là khu vực cách ly, người bị bệnh trong thôn sẽ ở một mình trong từ đường hoặc tại học đường.
Thứ ba là khu vực dành cho lưu dân, ngay tại bãi đất hoang trống trải, do người của đội tuần tra thay phiên nhau canh gác.
Những lưu dân này vừa nằm xuống trong mấy căn nhà tranh, sắc trời đã sáng lên.
Bọn họ đành phải đứng dậy làm việc, bởi vì Triệu lý chính đã nói rất rõ ràng, không làm việc sẽ không có cháo ăn, bọn họ cũng không muốn bị c.h.ế.t đói.
Vương Vĩnh Thành bây giờ là người đứng đầu đội tuần tra, hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Trong thôn có tổng cộng ba công việc cần các ngươi làm, một là trồng cây, tập trung ở phía bên kia, không được chạy loạn khắp nơi. Thứ hai là đốn củi, chỉ có thể hoạt động trên ngọn núi thấp này. Thứ ba là đào ao, một người đào được hai mét vuông đất mỗi ngày mới có thể được nhận cơm ăn.”
Trình Loan Loan khoanh vùng khu vực đào ao.
Đây là kế hoạch mà nàng đã dự định tiến hành từ lâu rồi, bởi vì không có nhân thủ nên cứ trì hoãn cho đến tận bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-611.html.]
Tuy nhiên lúc này cũng không tính là muộn, vừa vặn là mùa đông, mưa ít, bình thường mở sông đào ao đều sẽ triển khai làm trong mùa này.
Nhưng trong mùa đông đất bị đóng băng nên rất cứng, muốn đào lên cũng là một việc tương đối khó khăn, hơn nữa công cụ thời cổ đại cũng rất lạc hậu, một người một ngày có thể đào được bốn năm mét vuông đất xem như là đã hết sức rồi. Với một diện tích lớn như vậy, so với trồng cây dâu tằm, khối lượng công việc còn nhiều hơn.
Hai trăm mẫu đất dùng để đào ao này, nàng sẽ dùng để trồng củ sen rồi lại nuôi thêm một ít thủy sản, đào sâu khoảng một mét tám, sau khi trồng củ sen xuống thì lấp lại khoảng chừng ba mươi bốn mươi centimet, nước trong ao sâu khoảng một mét rưỡi, không quá cạn cũng không quá sâu.
Loại củ sen nàng định trồng cũng không đòi hỏi chất lượng, bởi vì chất lượng quá tốt, sẽ được chọn làm cống phẩm. Cống phẩm là cưỡng ép thu nộp, sẽ không trả cho nàng một đồng tiền nào, nàng cũng không muốn làm loại chuyện tốn sức không công này.
Hoa sen chia làm hai loại, một loại chuyên trồng để lấy củ sen, một loại chuyên trồng để lấy hoa sen, nàng lựa chọn cả hai loại, chất lượng của cả hai loại này cũng chỉ ở mức bình thường là được rồi.
Nếu dùng hạt sen để trồng thì phải cần ít nhất hai năm mới sinh trưởng, còn nếu dùng thân ngầm để trồng thì sẽ tương đối nhanh. Mấy ngày trước nàng có lên núi xem, chỗ sen mọc hoang trước đó cũng không bị đào sạch sẽ, sang năm đến cấy ghép tượng trưng một chút, rồi lại mua sen giống từ trong thương thành, như vậy thì không cần phải đi phương nam để mua cây giống sen để che giấu tai mắt người khác nữa…
Trình Loan Loan nhìn về phía hơn ba mươi lưu dân trước mặt, đều là một thân áo mỏng, đứng run rẩy trong gió lạnh.
Mặc dù nàng sinh lòng thương xót, nhưng cũng không muốn phóng thích thiện ý nhanh như vậy.
Nàng lạnh lùng mở miệng nói: “Bắt đầu đào từ nơi này, mỗi người phụ trách một chỗ, đào được một mét vuông đất liền có thể nhận một cái tiểu bài, hai tấm tiểu bài có thể đổi một chén cháo nóng.”
Vị trí nàng lựa chọn cách sân sau nhà nàng hơn tám trăm mét, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ khiến người nhà nhiễm bệnh dịch.
Mỗi lưu dân được phát công cụ và bắt đầu làm việc ngay lập tức.
Trong nhà Trình Loan Loan bày ra nồi lớn nấu cháo, cung cấp thức ăn cho những lưu dân đến làm việc này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên ngoài thành huyện Bình An cũng đang nấu cháo nấu thuốc, bận rộn không ngừng tay.
Thẳng đến khi lưu dân ngoài thành nghị luận sôi nổi, truyền đến tai Thẩm Chính, hắn mới biết được, thì ra lại có hơn một trăm người đến thôn Đại Hà cướp lương thực.
Hắn lập tức tức giận không thể kìm được, ném công việc trong tay xuống, xoay người đi tìm cha hắn.