XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 100: Tâm tư giấu kín
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:06:49
Lượt xem: 89
“Anh, anh!” Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu cùng nhau ra về, chia tay nhau giữa nhánh giao lộ, Thịnh Ngọc Châu về khu tập thể thanh niên trí thức, Lục Thu Hạo thì đi tìm anh trai mình.
Vì hôm nay về tương đối sớm, cũng có thể vì được Thịnh Ngọc Châu khen, trên đường đi cậu còn vui mừng nhảy nhót. Đây là lần đầu tiên ngoài anh trai ra có người khen mình, tâm trạng Lục Thu Hạo đang rất tốt.
Khi nghe thấy tiếng em trai mình, Lục Dữ còn tưởng mình nghe lầm. Anh ngẩng đầu nhìn qua, còn vô thức nhìn về phía mặt trời, ánh nắng hơi chói mắt.
“Sao em lại tới đây?” Từ lần trước sau khi đào được mấy thứ kia, Lục Dữ đã có tính toán khác, cũng không nghiêm khắc với Lục Thu Hạo như trước kia.
Trước kia anh sợ mình chẳng may xảy ra chuyện, bỏ Lục Thu Hạo lại một mình, sợ cậu ấy không sống nổi, mới bắt cậu cố gắng thêm chút, tương lai có đủ năng lực tự nuôi sống bản thân.
Hiện tại, thứ anh để lại cho cậu ấy, kèm theo tư tưởng của bản thân đã thay đổi, A Hạo như vậy cũng tốt, mình có thể chăm sóc nó.
“Em đã làm xong việc giúp chị Ngọc Châu rồi, chị ấy nói phần còn lại để chiều làm.” Nhắc tới Thịnh Ngọc Châu, mặt Lục Thu Hạo đầy ý cười, có thể nhìn ra được cậu ấy rất thích Thịnh Ngọc Châu.
Nghe giọng nói đầy ý cười của em trai, tâm trạng Lục Dữ cũng tốt lên không ít, chung đụng vui vẻ cũng khá tốt…
Tuy rằng biết khả năng mình vẫn chưa có tư cách nắm giữ đóa hoa phú quý kia trong tay, nhưng… Trong lòng vẫn tồn tại dã tâm và vọng tưởng, lỡ như… Mình có tư cách thì sao?
Vì hai từ “Lỡ như” này, hiện tại Lục Dữ đã bắt đầu cố gắng, cố gắng từ mọi phương diện, bao gồm cả em trai.
Nhưng mà, ngoài Lục Dữ ra, người khác đều chưa biết ý nghĩ hiện tại của anh.
Lục Thu Hạo chỉ biết chị gái kia là người rất tốt, chẳng những không chê cậu ngốc, không mắng cậu, ngược lại còn khen cậu là bé ngoan.
Cho nên, Lục Thu Hạo muốn chia sẻ niềm vui với anh trai mình: “Anh, chị ấy nói A Hạo là bé ngoan, vừa hiểu chuyện, vừa chăm chỉ. Anh, anh nói có phải không?”
Con người đen lúng liếng chứa đầy ánh sáng chờ mong, khuôn mặt đang dần dần nẩy nở vẫn mang chút trẻ con dò hỏi anh trai mình.
Lục Dữ dừng tay, hơi thở dịu xuống, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Ừ, đúng.”
“Anh, khi nào chúng ta về nhà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-100-tam-tu-giau-kin.html.]
Lục Thu Hạo vẫn nhớ mấy lời Thịnh Ngọc Châu vừa dặn: “Chị ấy nói, bảo anh đừng vất vả như vậy…”
Lục Thu Hạo cảm thấy hai từ vất vả, chính là nói về mỗi ngày phải làm việc dưới ánh mặt trời, những việc khác… Đều xem như công việc nhàn hạ.
Trái tim Lục Dữ nóng như lửa đốt, có thể vì nghĩ tới cô gái nào đó, nụ cười chợt lóe qua, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, không để Lục Thu Hạo phát hiện ra điểm khác thường, nhanh chóng “Ừm” một tiếng.
Lục Thu Hạo không phát hiện ra, vẫn ríu rít nói với Lục Dữ về nỗ lực của mình hôm nay, còn kể mình với Thịnh Ngọc Châu nói chuyện gì, nói chung là lung tung lộn xộn, không theo trình tự.
Lục Dữ vừa làm việc, vừa lắng nghe, thi thoảng còn ậm ừ hai tiếng đáp lại Lục Thu Hạo, thời gian nhanh chóng trôi qua.
……
Khu tập thể thanh niên trí thức
Mọt câu “Ngọc Châu, sao Lục Thu Hạo kia lại làm việc giúp cô? Lần trước Lục Dữ còn khiêng lương thực về khu tập thể, có phải hai người quen biết nhau không?” của Giang Quả Nhi đã đốt cháy bầu không khí.
Ý tứ trong lời ấy vô cùng rõ ràng, nghi ngờ có phải Thịnh Ngọc Châu đang tìm hiểu Lục Dữ, thậm chí là Lục Thu Hạo hay không…
“Thanh niên trí thức Giang, quan hệ giữa chúng ta hình như còn chưa thân đến mức để cô gọi tôi là Ngọc Châu nhỉ?” Thịnh Ngọc Châu chưa quên mâu thuẫn trước đó với Giang Quả Nhi, vì sao có những người da mặt luôn dày như vậy?
Khó trách có người nói, thế giới này chung quy vẫn thuộc về kẻ mặt dày!
Cố Diệp Phi
Ví dụ ở ngay trước mắt, chỉ có loại người mặt dày như vậy mới có thể trở thành nữ chính!
“Được rồi, thanh niên trí thức Thịnh, nếu cô không thích nói, tôi cũng không cưỡng ép cô. Không biết thanh niên trí thức Thịnh thân thiết với Lục Dữ như vậy từ khi nào thế?”
Trong đầu Giang Quả Nhi đang cố nhớ lại tin tức về Lục Dữ và Lục Thu Hạo, cô ta cũng không rõ lắm, sau khi trở thành thanh niên trí thức, tâm tư của cô ta không đặt trên đám người nông thôn đó.
Sau này, thanh niên trí thức không phải thi đỗ đại học về thành, thì chính sách thay đổi tự mình về thành, đương nhiên người đã gả chồng như cô ta, không được nhà chồng cho phép về thành rồi.
Còn đám con cháu nhà địa chủ kia, cô ta chỉ nhớ bọn họ rời thôn từ rất lâu trước đó, cũng không ai quan tâm, cảm thấy với thân phận của bọn họ, sao có thể làm nên cơm cháo gì bên ngoài?
Cho nên, Giang Quả Nhi cảm thấy, nếu có thể buộc hai người Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ thành một đôi…… Ha ha ha, hình như không tệ, chỉ cần không tranh Lê Thừa Du với mình là đủ rồi.