XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 115: Cô ấy hối hận rồi
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:27:59
Lượt xem: 117
Khi Lục Thu Hạo đến, trông thấy Thịnh Ngọc Châu uể oải ngồi một chỗ, dáng vẻ mặt mày ủ ê, cậu đưa một trong số hai cái chai mình cầm theo trong tay qua, giơ ra trước mặt Thịnh Ngọc Châu.
“Chị sao thế?” Lục Thu Hạo mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn Thịnh Ngọc Châu, quan tâm hỏi.
Thịnh Ngọc Châu yếu ớt nhìn bạn nhỏ Lục Thu Hạo quan tâm mình, khẽ lắc đầu: “Chị không sao, hôm nay chị không uống, cho em… Cho anh trai em uống đi.”
Nhớ tới dạ dày của bạn nhỏ này cũng không tốt lắm, cô sửa miệng, không để cậu uống quá nhiều, đến lúc đó bụng sẽ không thoải mái.
Đôi mắt đen lúng liếng của Lục Thu Hạo nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, vẻ mặt nhăn nhúm dò hỏi: “Có phải… Chị không thoải mái không?”
“Cũng bình thường, không có gì.” Trước mặt Lục Thu Hạo, Thịnh Ngọc Châu không nói quá nhiều, tránh cậu nhóc lại hỏi han không ngừng, chẳng lẽ cô cồn pahir giải thích cho cậu nhóc thế nào là đau bụng kinh sao?
Lục Thu Hạo nhìn Thịnh Ngọc Châu vài lần, rất lâu vẫn không thu hồi ánh mắt. Cậu chậm rãi mở miệng: “Vậy à, thế chị ngồi đây nghỉ ngơi đi.”
Cậu đặt hai chai nước bên cạnh Thịnh Ngọc Châu, sau đó một mình ngoan ngoãn đi làm việc.
Thấy Lục Thu Hạo ngoan như vậy, Thịnh Ngọc Châu trầm mặc vài giây, có chút xấu hổ. Nếu… Thôi lần sau tới, cô mang theo thịt khô cho cậu đi.
Sờ viên kẹo trong túi mình, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy hình như bản thân hơi keo kiệt, hơi có lỗi với cậu nhóc đáng yêu chăm chỉ có năng lực nhà người ta.
Lục Thu Hạo không nghĩ gì nhiều, nếu Thịnh Ngọc Châu không thoải mái, vậy thì ngồi nghỉ ngơi. Trước kia khi cậu không thoải mái, anh trai cũng bảo cậu ngoan ngoãn nằm nhà, không cần ra đồng làm việc.
Trước kia anh trai từng nói, cậu đã lớn rồi, phải học được cách chăm sóc người khác. Lục Thu Hạo cảm thấy mình làm vậy coi như đã chiếu cố Thịnh Ngọc Châu rồi, cậu quá giỏi, khi về nhất định phải bảo anh trai khen ngợi mình một phen mới được!
Thịnh Ngọc Châu xoa bụng, buồn rầu, ngồi trên bờ nhìn Lục Thu Hạo chăm chỉ làm việc, sau đó thi thoảng khát nước lại chạy tới uống nước đường ngọt ngào anh trai cố ý chuẩn bị cho cậu. Nước đường ngon quá, hì hì hì.
“A Hạo, ăn kẹo này.” Thấy Lục Thu Hạo mệ đến mức đầu đầy mồ hôi, Thịnh Ngọc Châu lấy viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ, đưa cho Lục Thu Hạo.
Lục Thu Hạo vừa uống nước đường ngọt ngào, vừa ăn kẹo, suốt một buổi sáng, đều cảm thấy cuộc sống quá tốt đẹp quá hạnh phúc, nếu có thể, cậu muốn mỗi ngày đều như vậy.
“Cảm ơn chị,: Sau khi ăn kẹo xong, Lục Thu Hạo cảm thấy tràn đầy tinh lực, lại hưng phấn chạy đi làm việc.
Giữa trưa, tan làm Lục Thu Hạo ôm hai chai nước về nhà, tiện đường qua chỗ anh trai mình, đưa chai nước màu hồng nhạt kia cho anh trai: “Anh, chị ấy nói cho anh này.”
Lục Dữ nghi hoặc nhận lấy chai nước, bên trong vẫn đầy tràn, chưa uống sao?
Phản ứng đầu tiên của Lục Dữ chính là, Thịnh Ngọc Châu đã ngán, không muốn uống nữa. Nhưng nhớ lại lần trước khi anh đưa, Thịnh Ngọc Châu còn vui vẻ thỏa mãn, nói sau này ngày nào cũng muốn uống…
“Cô ấy làm sao vậy?” Thái độ của Lục Dữ đối với Lục Thu Hạo như đối với người bình thường, không hề dùng giọng điệu dỗ dành như dỗ trẻ con.
Lục Thu Hạo nghiêm túc nhớ lại sắc mặt Thịnh Ngọc Châu khi đó: “Chị ấy… Hình như không thoải mái, còn… Luôn xoa bụng…”
Lục Thu Hạo nghi ngờ có phải sáng nay Thịnh Ngọc Châu không ngoan ngoãn ăn cơm, nên đói bụng hay không.
Vừa nghe thấy Thịnh Ngọc Châu không thoải mái, Lục Dữ lập tức căng thẳng, lo lắng. Anh đứng dậy, cầm nông cụ lên, b ảo Lục Thu Hạo về nhà trước, anh đi xem sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-115-co-ay-hoi-han-roi.html.]
Thịnh Ngọc Châu vừa trở về khu tập thể thanh niên trí thức chưa bao lâu, đã nghe thấy Lý Yến gọi cô, nói Lục Dữ chờ bên ngoài.
Khi truyền lời giúp Lục Dữ, Lý Yến không vui lắm, hừ mũi một tiếng: “Cô thật sự ở bên Lục Dữ kia à? Anh ta có gì tốt?”
Thịnh Ngọc Châu lạnh lùng liếc qua người Lý Yến, không để ý đến mấy lời này, nhanh chân bước ra cửa khu tập thể.
Đập vào mắt cô là bóng dáng ai đó, đang đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm về phía bên này. Thấy Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, hai mắt anh sáng rực lên, hơi thở quanh người đều trở nên dịu dàng, mang chút lo lắng mở miệng: “Nghe nói em không thoải mái à?”
Thịnh Ngọc Châu nghe xong, sửng sốt một lát, âm thầm tự hỏi mình nói chuyện này với một người đàn ông như anh có thích hợp không?
“Bụng không thoải mái? Có phải ăn trúng thứ gì bị hỏng không? Tôi đưa em lên bệnh viện huyện khám nhé.” Lúc này Lục Dữ không hề cảm thấy đưa cô đi bệnh viện khám bệnh là hành vi lãng phí, anh chưa từng cân nhắc phòng khám nhỏ trong thôn.
Được quan tâm, Thịnh Ngọc Châu chẳng những không cảm động, ngược lại còn hơi xấu hổ, ngón chân sắp cắm sâu xuống đất rồi: “Không cần, tôi… Không sao hết, không cần tới bệnh viện khám bệnh.”
Lục Dữ nghiêm túc nhìn Thịnh Ngọc Châu, cho rằng Thịnh Ngọc Châu đang lo lắng vấn đề mình có tiền cho cô khám bệnh hay không: “Bệnh nhỏ không khám, tương lai sẽ thành bệnh nặng.”
Thấy Lục Dữ thật sự định kéo mình đi bệnh viện, Thịnh Ngọc Châu nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Uống quá nhiều đồ lạnh, bà dì tới, đau bụng kinh.”
Nghe Thịnh Ngọc Châu giải thích xong, Lục Dữ vẫn không hiểu lắm. Bà dì nào tới?
Sau đó, trên mặt anh lộ vẻ khẩn trương, hỏi lại: “Thân thích nhà em tới à? Từ thủ đô sao?”
Vậy… Vậy anh có phải chuẩn bị để ra mắt người lớn trong nhà không?
“Kinh nguyệt, quỷ thủy… Hiểu không?” Thịnh Ngọc Châu quên mất niên đại này khả năng mọi người vẫn chưa dùng xưng hô đó, nên đổi sang từ khác.
Lục Dữ nghe xong, sắc mặt đỏ hồng, chuyện này…
Anh hơi mất tự nhiên, ngập ngừng mở miệng: “Vậy… Vậy phải làm sao? Đau lắm không?”
Cố Diệp Phi
“Ban nãy không phải nói rồi à? Do uống nhiều đồ lạnh quá.” Thịnh Ngọc Châu giận chó đánh mèo, nhưng vẫn biết là vì mình tham ăn, nên chỉ có thể trách bản thân không biết tiết chế, không quản được miệng.
“Vậy…” Lục Dữ hoàn toàn không có kinh nghiệm về phương diện này, cũng không biết mình nên làm gì mới có thể giúp đỡ Thịnh Ngọc Châu, nhìn qua vẻ mặt vô cùng bối rối.
“Anh đừng lo lắng, qua mấy ngày này là không sao nữa.” Khi về cô phải đun chút nước nóng uống mới được, nếu không không biết còn đau tới khi nào.
“Vậy làm sao mới có thể đỡ đau?” Lục Dữ khiêm tốn học hỏi, lại tràn đầy quan tâm: “Làm sao mới giúp em đỡ đau bụng? Có cần tôi mua thuốc cho em không?”
Trong lòng anh hơi ảo não, ảo não vì trước đó mình chưa từng chú ý đến vấn đề này, dẫn tới bây giờ Thịnh Ngọc Châu không thooải mái như vậy.
“Không cần, tôi về uống chút nước ấm là được. Anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Vì bà dì tới khiến tâm trạng cô vẫn luôn bực bội, Thịnh Ngọc Châu tùy tiện vẫy tay, rồi xoay người về phòng.
Nhìn theo bóng dáng xoay người không kiên nhẫn của Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ nhíu mày, tâm trạng cũng vô thức chùng xuống.
Bàn tay rũ bên người khẽ nắm chặt lại, môi mím chặt, cảm xúc lạnh lẽo bao phủ toàn thân. Có phải… Có phải Thịnh Ngọc Châu đã bắt đầu hối hận rồi không?
Có phải đã hối hận… Vì ở bên mình hay không?