Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 117: Thím Anh giết người (2)

Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:37:43
Lượt xem: 102

 “Chờ tôi? Chờ tôi làm gì?” Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc, cho rằng Lục Dữ có chuyện muốn nói với cô, còn vì sao không nghĩ là tặng thứ gì đó, là vì lúc này hai tay Lục Dữ trống trơn, không giống mang theo thứ gì qua đây.

Khi cô đang nghĩ như vậy, Lục Dữ đã lấy ra một cái phích đựng nước nóng giấu dưới gốc cây: “Không phải em nói, cần uống nước ấm sao? Tuy rằng thời tiết hơi nóng, nhưng tốt cho sức khỏe…”

Lục Dữ tương đối vụng về, không biết nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ Thịnh Ngọc Châu, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc của mình khiến Thịnh Ngọc Châu vui vẻ.

Thịnh Ngọc Châu nhướng mày nhìn Lục Dữ, sau đó lại nhìn lướt qua phích nước nóng kia, bên trong là nước ấm à? Không phải trưa nay bị mắng xong Lục Dữ về đun nước nóng cho cô chứ?

“Trời nóng như vậy còn mang nước nóng cho tôi, không phải muốn tôi nóng c.h.ế.t chứ?” Không biết vì sao, lời ra khỏi miệng Thịnh Ngọc Châu lại có chút nóng nảy.

Nhưng chuyện này không thể trách cô được, ở xã hội hiện đại, chỉ có thẳng nam mới nói một câu “Uống nhiều nước ấm” khi bạn gái đau bụng kinh…

Nhưng lời này lại khiến Lục Dữ dại ra, sau đó khuôn mặt lạnh lùng sinh chút xấu hổ và ngượng ngùng: “Không… Không phải em nói, uống nhiều nước ấm… Có thể giảm bớt cơn đau sao?”

Ngoài điểm này ra, Lục Dữ không biết nên làm gì khác.

“Đúng vậy.” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, nhìn người đàn ông ngày thường luôn mang hơi thở lạnh lùng biểu cảm xa cách lúc này lại có chút vô thố trước mặt, khẽ thở dài: “Còn nữa, phụ nữ mất m.á.u bảy ngày, rất yếu ớt, phải ăn chút táo đò trứng gà nước đường bồi bổ…”

Có lẽ vì mấy ngày gần đây bị Lục Dữ chiều hư, Thịnh Ngọc Châu đã học được thói kén cá chọn canh, muốn đồ ăn ngon hơn.

Trong niên đại này, táo đỏ, trứng gà và đường trắng đều là thứ hiếm có, giá cả xa xỉ, rõ ràng đang làm khó người ta.

Cố Diệp Phi

Nhưng khi nghe thấy Thịnh Ngọc Châu nói ra lời này, hai mắt Lục Dữ lại sáng hơn rất nhiều, anh nhìn thẳng vào Thịnh Ngọc Châu, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”

Thịnh Ngọc Châu gật đầu, vốn định bắt đầu ra đồng làm việc, lại bị Lục Dữ ngăn cản: “Không cần đi, tôi… Đã làm xong hết công việc ngoài đồng giúp em rồi, em… Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Đưa phích nước nóng đỏ hồng tới trước mặt Thịnh Ngọc Châu, thấy cô không nhận, Lục Dữ còn tưởng cô sợ nặng, vô cùng hiểu chuyện mở miệng: “Để tôi mang vào giúp em, mang vào xong tôi lập tức đi ngay.”

Thịnh Ngọc Châu nhìn cái phích đỏ thẫm còn dán mấy chữ “Tôi yêu đảng”, ánh mắt lại lần nữa nâng lên, đặt trên người Lục Dữ, lúc này Thịnh Ngọc Châu mới ý thức được, hình như quan hệ giữa mình và tiên sinh ốc đồng đã thay đổi không ít.

Tối thiểu trước kia tiên sinh ốc đồng sẽ không hỏi han cô ân cần như vậy, bây giờ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-117-thim-anh-giet-nguoi-2.html.]

Thịnh Ngọc Châu chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thử mở miệng hỏi: “Nước sông cũng rất lạnh, tôi còn phải giặt quần áo đó…”

“Tôi giặt giúp em…” Lục Dữ tiếp lời theo bản năng, nhưng mà vừa nói xong, đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng lần trước khi Thịnh Ngọc Châu ra bờ sông giặt quần áo anh đi cùng, hai món đồ nho nhỏ kia không thích hợp dùng đôi bàn tay thô ráp của mình xoa…

“Hì hì, Lục Dữ, anh đáng yêu quá.” Thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu cười hì hì mở miệng, giọng vừa ngọt vừa quyến rũ.

Người đàn ông được khen đáng yêu lại không cho rằng mình đáng yêu chút nào, thậm chí còn muốn khoe ra khí khái đàn ông trên người mình với Thịnh Ngọc Châu.

“Vậy tôi về trước nhé, em… Nhớ khóa kỹ cửa sổ, đừng cho người lạ vào phòng.” Trước khi rời đi, Lục Dữ còn dặn ngàn dặn vạn, sợ cô gái nũng nịu này nhất thời không chú ý, coi nhẹ an toàn bản thân.

“Anh thật sự làm giúp tôi hết việc ngoài đồng rồi? Anh… Có mệt không?” Thấy hình như lời Lục Dữ vừa nói đều là sự thật, Thịnh Ngọc Châu lại hơi ngượng ngùng, nhìn người đàn ông trước mặt, mở miệng quan tâm.

“Nếu không… Sau này đừng làm việc giữa trưa nắng nữa, tôi sợ anh bị cảm nắng.” Thịnh Ngọc Châu chần chờ mở miệng, sợ Lục Dữ cho rằng chính mình không biết tốt xấu, dù gì người ta cũng đã vất vả làm việc giúp cô, cuối cùng lại thêm vào một câu.

Sau khi Thịnh Ngọc Châu nói ra những lời này, tâm trạng Lục Dữ lập tức sáng hơn rất nhiều, màn mây đen u ám vừa rồi giống như được vén ra, bây giờ là ánh mặt trời nở rộ.

Lục Dữ đặc biệt dễ dỗ, chỉ cần một chút ánh sáng thôi là đủ để đẩy hết hắc ám trong lòng anh rồi, không cần Thịnh Ngọc Châu tự mình mở miệng dỗ dành, đã có thể tự mình dỗ bản thân.

Sau đó, Thịnh Ngọc Châu ở lại khu tập thể, nghỉ ngơi cả buổi chiều. Còn về quần áo, trước khi rời đi, Lục Dữ chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra, tránh Thịnh Ngọc Châu cho rằng anh là kẻ biến thái.

……

Người trong thôn không để ý thanh niên trí thức nào nhận được chỉ tiêu về thành, cuộc sống vẫn trôi qua như bình thường, dù sao trước đó bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều với thanh niên trí thức.

Gần đây thím Anh vẫn theo dõi Giang Quả Nhi, đáng tiếc, Giang Quả Nhi thật sự quá đáng giận, luôn đi cùng những người khác, rõ ràng là chột dạ, sợ bà ấy.

Nếu không chột dạ, vì sao không dám đối mặt với mình?

Tiện nhân, con trai bà ấy vừa thành niên chưa lâu, sắp có thể cưới vợ sinh con, tương lai một mảng sáng lạn, vốn dĩ có thể hạnh phúc mỹ mãn… Vì sao lại gặp phải con tiện nhân Giang Quả Nhi này?

Giang Quả Nhi cũng phát hiện ra dạo này thím Anh luông lảng vảng xung quanh mình, khiến Giang Quả Nhi phiền không chịu nổi, vì sao cứ khăng khăng dây dưa với cô ta? Là lỗi của cô ta sao?

Là do bản thân Triệu Kiến Quốc xui xẻo, c.h.ế.t cũng đáng đời, có bản lĩnh bà ta đi tìm tội phạm g.i.ế.c Triệu Kiến Quốc mà tính sổ.

Loading...