XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 119: Thím Anh giết người (4)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:47:08
Lượt xem: 97
Nhìn dáng vẻ chật vật của Giang Quả Nhi, thím Anh cười càng điên cuồng hơn: “Mày cứ kêu đi, kêu lớn hơn đi, sẽ không có ai tới đây cứu mày đâu, thanh niên trí thức Giang, mày yên tâm đi đi, đợi mày c.h.ế.t rồi, tao sẽ tổ chức minh hôn cho mày với con trai tao!”
Phía bên kia, người đàn ông mặc quân trang nghe thấy có tiếng người kêu cứu đã nhanh chân chạy về phía bên này, khi tới nơi hai người bên bờ hồ một đã rơi xuống nước, anh ta vội vàng vứt balo trên lưng sang bên cạnh, nhảy xuống nước cứu người.
Biến cố đột ngột phát sinh khiến mặt thím Anh trở nên dữ tợn, vốn đang nghĩ sắp báo được thù đang điên cuồng cười to, kết quả con tiện nhân Giang Quả Nhi này lại người người ta cứu…
Nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, lửa giận bùng lên trong đầu thím Anh, sao có thể? Sao có thể để con tiện nhân Giang Quả Nhi này được người ta cứu lên?
Bà ấy nhìn trái nhìn phải, trông thấy bên cạnh có một cây sào trúc, có lẽ vì sợ có người không may ngã xuống nước nên người trong thôn cố ý để sào trúc ở chỗ này, thím Anh bèn lợi dụng nó.
Bà ấy khẽ nở nụ cười, sau đó vội vàng nhặt cây sào trúc kia lên, chạy về phía đôi nam nữ dưới nước chưa lên được bờ, dùng sào trúc đẩy bọn họ xuống.
“A! Thím Anh! Thím… Thím định làm gì?” Giang Quả Nhi vẫn còn sức hét to, khiến người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng né tránh, nhưng mà tránh không kịp vẫn bị sào trúc đ.â.m vào cánh tay.
“Thím Anh!” Người đàn ông tức giận hô to, nhanh chóng bơi lên bờ. Anh ta sinh ra và lớn lên trong thôn, chưa bao giờ nghĩ tới thím Anh hiền hòa lại có lúc muốn g.i.ế.c người.
Qua trận kinh hãi vừa rồi, anh ta đã tin tưởng, thím Anh đang muốn g.i.ế.c người.
Thím Anh nhìn người thanh niên vừa cứu Giang Quả Nhi lên khỏi hồ nước, lúc này mới nhận ra đối phương là Trần Bân Nguyên, thằng nhóc cách vách tham gia quân ngũ.
Người quân nhân luôn chính trực, tuyệt đối sẽ không cho phép mình hại người, mà sau lần này, chắc chắn Giang Quả Nhi sẽ càng đề phòng, còn có khả năng tiễn mình vào tù…
Bị bắt đưa đi cải tạo hay bị phán tử hình thím Anh đều không sợ, dù sao bây giờ con trai đã chết, bà ấy đã mất hết hy vọng rồi.
Chỉ tiếc con tiện nhân Giang Quả Nhi vẫn sống tiêu sái tự tại bên ngoài…
Dựa vào đâu chứ? Con trai bà ấy bị Giang Quả Nhi hại chết, chẳng lẽ để đối phương tiếp tục vô tâm sống thảnh thơi sao?
Muôn vàn ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, nhưng thời gian bên ngoài mới chỉ một vài giây, hung ác nổi lên, thím Anh lại vùng sào đập thẳng về phía đầu Giang Quả Nhi.
Vì cái c.h.ế.t của con trai thím Anh đã bị tra tấn đủ lâu, lúc này nhìn thấy ai cũng dùng ác ý suy tưởng, bà ta không có con trai dưỡng lão, Trần Bân Nguyên nhà họ Trần cũng trạc tuổi con trai bà ta, vậy thì đi theo đi!
Trần Bân Nguyên là quân nhân trải qua huấn luyện, dù thím Anh có tấn công mạnh mẽ, vẫn vung tay ra đỡ được, đau nhức từ cánh tay truyền đến khiến anh ta không thể tin nổi, thím Anh biến thành dáng vẻ này từ khi nào vậy?
Giang Quả Nhi cũng có chút hối hận vì hành động xốc nổi của mình, nhìn qua người đàn ông trước mắt có vẻ cường tráng, nhưng mà… Sao lại có cảm giác giống gà què thế nhỉ? Một mình thím Anh cũng không thắng nổi sao?
Đáng chết!
Nếu biết trước cô ta đã nhẫn nhịn rồi, bây giờ chỉ mong bản thân sẽ không c.h.ế.t chìm trong hồ với người đàn ông này…
“Anh… Anh đừng để ý đến tôi, mau… Mau lên bờ bắt lấy thím Anh đi. Tôi… Tôi biết bơi…” Giang Quả Nhi sợ hãi nghẹn ngào, dáng người mảnh mai tràn đầy khiếp đảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-119-thim-anh-giet-nguoi-4.html.]
Trần Bân Nguyên không biết Giang Quả Nhi nói thật hay giả, nhưng thân là quân nhân, anh ta sẽ không vứt bỏ bất kỳ sinh mạng nào trước mắt mình, đây là trách nhiệm của người quân nhân!
“Đừng sợ!” Nghĩ cô gái nhỏ sợ hãi, anh ta vội tăng tốc, thấy thím Anh vẫn muốn tiếp tục, Trần Bân Nguyên nhanh tay lẹ mắt túm lấy cây sào trúc, sau đó kéo mạnh một cái.
Thím Anh giữ đầu trên lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống hồ, mà lúc này Trần Bân Nguyên ở dưới nước đã hơi đuối sức, bèn đẩy mạnh Giang Quả Nhi lên bờ trước.
Sợ cô gái nhỏ mình vừa cứu lên lại bị thím Anh sát hại thêm lần nữa, anh ta không chần chừ chút nào, nhanh chóng bò lên theo: “Thím Anh! Sao thím lại sát hại người ta như vậy?”
Lúc này có người phát hiện không thấy Giang Quả Nhi đâu, sợ cô ta xảy ra chuyện, đã vội vàng đi tìm. Có người trông thấy Giang Quả Nhi đi về phía hồ nước, cả đám cùng nhau chạy tới tìm người, sợ lại lần nữa xảy ra án mạng.
Vừa đến nơi, nghe thấy người đàn ông mặc quân trang tức giận chất vấn thím Anh, một số người trong thôn đều nhìn về phía bà ấy với ánh mắt không thể tin nổi.
“A, cô ta đáng chết!!” Thím Anh hung dữ trừng mắt với Giang Quả Nhi, lần này, coi như cô ta may mắn, lần sau sẽ không may mắn như vậy!
Nhưng mà, người chính trực Trần Bân Nguyên không cho thím Anh cơ hội ấy, đã trực tiếp lấy đồ trong túi của mình, trói chặt thím Anh, dẫn theo cô gái nhỏ kia, đi vào trong thôn, muốn tìm trưởng thôn.”
Anh ta không phải cảnh sát, không có tư cách phán tội thím Anh!
……
Bên kia, sau khi làm việc xong về tới nhà, Lục Dữ lập tức bắt tay vào nước đường táo đỏ trứng gà cho Thịnh Ngọc Châu. Lục Thu Hạo ở bên nhóm lửa giúp, ngửi mùi thơm ngọt ngào, nước miếng không nhịn được rơi xuống.
Lục Dữ múc cho Lục Thu Hạo một bát, cũng bỏ thêm một quả trứng gà: “Đợi nguội rồi uống, biết chưa?”
Anh dặn dò một câu, sau đó dùng cặp lồng đựng phần còn lại, đi đưa cho Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu vẫn đang đọc sách như mọi ngày, khi nghe thấy có người gọi, biết Lục Dữ tới tìm mình, cô không kinh ngạc chút nào, vì gần đây Lục Dữ thường xuyên tới tìm cô.
“Lục Dữ, thứ gì thế?” Vì bụng không thoải mái giọng Thịnh Ngọc Châu cũng trở nên yếu ớt, giống như đang làm nũng.
Cô tò mò nhìn chiếc cặp lồng, lúc này mới phát hiện ra, hình như đồ dùng nhà Lục Dữ còn tốt hơn đồ thanh niên trí thức bọn họ dùng.
“Không phải em nói, muốn uống chè táo đỏ trứng gà sao?” Sắc mặt Lục Dữ rất bình thản, dáng vẻ giống như việc quá đỗi bình thường, chỉ cần em muốn anh sẽ cho em.
Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn Lục Dữ, trưa nay cô chỉ thuận miệng nói như vậy, Lục Dữ lại thật sự mang đến cho cô?
Cố Diệp Phi
“Anh lấy đâu ra trứng gà?” Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ hiện tại trong thôn không cho nuôi gà, hay là lần trước khi lên thị trấn Lục Dữ đang mua trứng gà mang về?
Lúc này ở nhà nào đó trong thôn, đám nhỏ ngồi quây quần bên bàn ăn đều cực kỳ hưng phấn: “Bà nội, hôm nay còn có thịt sao? Oa thơm quá, thịt ở đâu ra thế? Thịt heo ạ?”
“Haiz, còn không phải là thằng nhóc Lục Dữ kia sao, khăng khăng dùng hai con chim đổi hai quả trứng, còn muốn mấy quả táo đỏ, bà thấy nó đáng thương, mới đổi cho nó.” Bà cụ kia vui mừng hớn hở, đương nhiên, bà ấy không thiệt thòi.
Mà Lục Dữ thì ngại không muốn kể chuyện này với Thịnh Ngọc Châu, khi đang định mở miệng, lại nghe được có tiếng người gọi: “Mọi người mau tới đây, nghe nói thím Anh định g.i.ế.c thanh niên trí thức Giang, bây giờ đang ở nhà trưởng thôn đó…”