Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 121: Người đáng thương ắt có điểm đáng giận (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:50:23
Lượt xem: 64

 Trong lòng rầu rĩ, Thịnh Ngọc Châu lảng sang chuyện khác: “Anh cầm hộp cơm này về, vậy lúc nào đưa tôi uống? Hay là… Buổi tối anh lại qua đây?”

Nghe Thịnh Ngọc Châu hỏi, Lục Dữ trầm mặc hai giây: “Tôi về dẫn A Hạo qua đây.”

“Được…” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Khi xoay người đi về phía Lý Yến, đột nhiên dừng chân, nói: “Không phải thứ này mang cho tôi ăn sao? Để tôi uống hai ngụm trước.”

Không biết bị làm sao, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu cảm thấy bụng hơi đau, cả người lạnh lẽo, muốn ấm áp thân mình, lại phát hiện ra dùng tay ôm cũng không ấm lên được, cả người đều mất tinh thần.

Cố Diệp Phi

“Ừ.” Lục Dữ không nghĩ nhiều, thấy Thịnh Ngọc Châu thích, trong lòng còn cao hứng hơn, lập tức mở hộp ra, lại phát hiện bên trong không có thìa.

Thịnh Ngọc Châu không thèm để ý, trực tiếp bê hộp lên, uống hai ngụm… A, vẫn còn rất nóng.

“Hay là, tôi cầm giúp em trước, lát nữa bớt nóng em uống nhé?” Thấy Thịnh Ngọc Châu bị bỏng há miệng hút khí, Lục Dữ vội vàng nói.

Thịnh Ngọc Châu đành phồng miệng, ấm ức gật đầu. Lăn qua lộn lại cũng mất vài phút, bên kia Lý Yến đã không chờ nổi nghi ngờ có phải Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ đang ở bên này lén lút làm gì đó hay không.

“Sao cô lề mề thế? bọn họ đều qua bên kia rồi!”

“Sao Lục Dữ không đi cùng cô? Anh ta không đi xem à?”

Vì người gặp chuyện là thanh niên trí thức, cũng là chuyện náo nhiệt trong thôn, tuy rằng trước đây có chút mâu thuẫn với Giang Quả Nhi, nhưng Lý Yến không tránh khỏi vẫn có chút thổn thức, muốn qua xem tình hình thế nào.

Lý Yến hỏi chuyện, Thịnh Ngọc Châu lắc đầu: “Ừ, anh ấy không đi cùng, không phải cô nói muốn đi gặt quần áo à? Sao không đi nữa?”

“Lúc này còn giặt cái gì, đương nhiên phải đi xem rồi! Cũng không biết có phải sự thật hay không, thím Anh đáng sợ thật đấy, trước kia không thấy bà ấy như vậy, mặt ngoài rất hiền hòa.”

Mặt Lý Yến đầy cảm khái, cảm thấy thời gian khiến con người ta thay đổi thật lớn.

“Có lẽ là vì biến cố trước đó.” Trước kia thím Anh muốn tìm cho con trai nhà mình một cô gái tốt, tất nhiên phải lộ ra vẻ ngoài ôn hòa hiền lành trước mặt mọi người rồi. Bây giờ con trai không còn, muốn tìm con dâu sinh cháu trai cho mình bồng bế cũng không được, tương lai vì thế lập trức trở nên âm u, thím Anh không điên mới là lạ.

Lý Yến gật đầu, nhớ lại lúc ấy khi trông thấy xác Triệu Kiến Quốc, thím Anh điên cuồng thế nào. Cô ta còn tưởng thằng đối phương đã chôn thống khổ trong lòng, ai ngờ sau lưng lại đang âm mưu xử lý Giang Quả Nhi thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-121-nguoi-dang-thuong-at-co-diem-dang-gian-1.html.]

Đúng là đáng sợ thật, sau này cô cũng không dám đi lại quá gần với người trong thôn nữa.

……

Cửa nhà trưởng thôn.

Vừa về nhà đã nhảy hồ cứu người, Trần Bân Nguyên vẫn ướt sũng, người nhà anh ta cũng tới từ lâu, bảo anh ta mua đi thay quần áo, kẻo sinh bệnh.

Giang Quả Nhi thì mang vẻ mặt sợ hãi xen lẫn khiếp đảm đứng trong sân khóc sướt mướt. Thím Anh bị ấn quỳ trên mặt đất phẫn nộ dữ tợn, vẫn luôn trừng mắt hung hăng nhìn Giang Quả Nhi.

Nếu không phải bị người ta ấn xuống, bà ấy còn muốn xông tới g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.

“Anh Tử, sao cô lại biến thành dáng vẻ này? Còn g.i.ế.c người, cô chán sống rồi hả?” Trưởng thôn, bí thư chi bộ và một đám người trong thôn tức giận mắng thím Anh.

Thôn dân mưu hại thanh niên trí thức, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sẽ khiến bao người khiếp sợ?

Khả năng người xui xẻo đầu tiên chính là trưởng thôn này.

Trên mặt đám người bí thư chi bộ cũng đầy phẫn nộ chỉ trích thím Anh. Còn thím Anh bị mắng chửi căn bản không hề hối hận hay tự trách, a, không đúng, bà ấy có hối hận và tự trách, nhưng hối hận vì khi ấy mình không nhìn rõ tình hình, nếu như tìm đúng thời cơ, không để người khác phát hiện, chắc chắn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Giang Quả Nhi.

“Tôi đã bảo người lên đồn công an trên thị trấn báo án rồi, Anh Tử, chuyện này cô làm thật sự quá độc ác, quá điên cuống!”

“Ác độc? Tôi độc ác chỗ nào? Họ Giang kia đáng chết, nếu không có cô ta, Kiến Quốc nhà tôi sẽ không xảy ra chuyện.” Giọng nói bén nhọn đ.â.m thủng bầu trời, thím Anh giãy giụa điên cuồng, thiếu chút nữa đã trốn thoát.

“Anh Tử, cái c.h.ế.t của Kiến Quốc nhà cô, căn bản không thể trách thanh niên trí thức Giang, là chuyện ngoài ý muốn!” Tuy rằng trưởng thôn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đang thổn thức, cảm khái.

Trước kia Anh Tử tốt biết mấy, bây giờ lại bị ép thành như vậy.

Nhưng, trưởng thôn không thể buông tha cho đối phương, nếu như bao che bà ấy, khả năng ngày hôm sau người rơi đài sẽ là mình, còn bị mọi người chất vấn.

“Trói lại!” Trưởng thôn ra lệnh cho người bên cạnh, trong niên đại này, trưởng thôn vẫn rất có uy quyền, thanh niên trong thôn lập tức trói thím Anh lại.

Khi thanh niên trí thức khác tới nơi, ai nấy đều líu lưỡi. Hả? Không phải nói thanh niên trí thức Giang đã bị thím Anh g.i.ế.c sao? Vậy người phụ nữ đang đứng khóc sướt mướt đằng kia là ai? Là quỷ à?

Loading...