XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 124: Chủ động thân mật (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 13:57:26
Lượt xem: 84
Lục Dữ căn bản không hề nghĩ đến Thịnh Ngọc Châu sẽ làm ra chuyện như vậy, tay bị túm chặt, ấn bên eo cô.
Ngay lập tức, khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai, kết hợp với khí chất lạnh lùng trở nên tuấn tú hơn rất nhiều, vội vàng rụt tay mình lại theo bản năng.
Thấy Lục Dữ định rút tay về, Thịnh Ngọc Châu cho rằng Lục Dữ cũng có suy nghĩ như mình, vừa ấm ức vừa tức giận.
“Sao thế? Anh cũng cảm thấy tôi béo à?” Thịnh Ngọc Châu hung dữ hỏi, cô béo lên không phải đều vì anh nuôi à, sao anh ấy lại vô trách nhiệm như vậy?
Tự dưng bị mắng một trận, mặt Lục Dữ vừa vô tội vừa mờ mịt, lại sao vậy? Nhìn Thịnh Ngọc Châu không giống béo lên chút nào, chỉ là bên hông có thêm chút thịt, hơn nữa trước đó anh còn cảm thấy cô quá gầy đó.
Cố Diệp Phi
Trong niên đại ăn mặc thiếu thốn, có ăn chính là phúc này, béo đại biểu phúc khí và phú quý, không phải khá tốt sao?
“Không có, như vậy rất đẹp.” Giọng Lục Dữ trầm ổn, nhưng chỉ mình anh biết, khoảnh khắc thu tay lại tâm trạng anh thế nào.
Lòng bàn tay còn lưu lại xúc giác vừa rồi tiếp xúc với eo nhỏ mềm mại của Thịnh ngọc Châu, tay còn lại vô thức rũ xuống nhẹ nhàng vuốt ve hai cái trên bàn tay kia, như đang tận hưởng dư vị…
Khi ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt Lục Dữ cứng đờ, hơi mất tự nhiên, tuy rằng Thịnh Ngọc Châu không biết lúc này anh đang nghĩ đến điều gì, đang làm ra hành động gì, nhưng mà…
“Thật không?” Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ nhìn sắc mặt hơi mất tự nhiên của Lục Dữ, nếu cảm thấy cô đẹp, sao ánh mắt còn né tránh?
Cô bước lên một bước, khuông mặt diễm lệ như phóng đại trước mắt Lục Dữ, nhìn chằm chằm vào anh, muốn thông qua đó quan sát biến hóa biểu cảm trên mặt Lục Dữ.
Lục Dữ lui về phía sau một bước theo bản năng, quá… Quá gần rồi, hai tai càng đỏ hơn, môi mím chặt, tiết lộ chủ nhân của nó đang căng thẳng.
“Thật không?” Thịnh Ngọc Châu mang theo gương mặt tươi cười, thêm chút thẹn thùng, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, cúi đầu xoa vòng eo mập lên của mình, tự an ủi: Chẳng qua chỉ thêm một chút xíu thịt mỡ mà thôi, không sao, cô vẫn là người con gái xinh đẹp bắt mắt nhất thôn này!
“Ừ.” Thấy Thịnh Ngọc Châu lại nhéo thịt bên hông mình, cảm xúc mất tự nhiên lại lần nữa dâng lên trong lòng Lục Dữ, hai tai anh ửng đỏ, ánh mắt lấp lóe dị thường.
“Em như vậy rất đẹp, vô cùng đẹp, tôi…” Rất thích…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-124-chu-dong-than-mat-1.html.]
Thấy Thịnh Ngọc Châu vẫn chu miệng nhỏ ra hình như không mấy vui vẻ, Lục Dữ vội vàng mở miệng dỗ dành, câu buột miệng kia nói trong vô thức, khi ý thức lại mình nói gì lập tức ngậm chặt miệng.
Giây tiếp theo, Lục Dữ cảm thấy thẹn trong lòng, đầu nổ ầm ầm một tiếng, tay nắm chặt bắt đầu run rẩy, sợ mình nói quá đường đột, dọa sợ giai nhân.
Thịnh Ngọc Châu không để ý lúc này Lục Dữ mất tự nhiên đến mức nào, cảm thấy thẹn ra sao, vừa nghe thấy Lục Dữ dỗ mình, nói cô rất đẹp, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, hì hì.
“Đương nhiên rồi, tôi là người đẹp nhất, Lục Dữ, anh rất tinh mắt!” Giọng nói mềm mại, nụ cười ngọt ngào khiến tâm trạng người nhìn tốt lên nhiều, Lục Dữ càng nhìn càng muốn gần gũi cô, Thịnh Ngọc Châu cười càng diễm lệ, ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm.
…
“Thừa Du, ngày mai tan làm, chúng ta đã hẹn cùng lên thị trấn lấy giấy đăng ký kết hôn đó, anh nhớ mang theo giấy tờ tùy thân của mình nha.” Giang Quả Nhi nhắc nhở Lê Thừa Du.
Ban đầu vì Giang Quả Nhi bị thương, Lê Thừa Du đối xử với Giang Quả Nhi đặc biệt ôn hòa, nhưng sau khi nghe được Giang Quả Nhi rơi xuống nước, được một người đàn ông tên Trần Bân Nguyên cứu lên, trong lòng lại bắt đầu có chút không thoải mái.
Ở trong hồ, hai người đều ướt sũng, Trần Bân Nguyên còn dùng cánh tay rắn chắc kia của anh ta ôm Giang Quả Nhi… Nghĩ tới đây, trong lòng Lê Thừa Du vô cùng khó chịu.
Lê Thừa Du không thể hiện ra trước mặt Giang Quả Nhi, nhưng sau lưng vẫn khó có thể tiếp thu nổi.
Anh ta và Giang Quả Nhi ở bên nhau, cùng lắm cũng chỉ là ôm ôm ấp ấp, Trần Bân Nguyên kia là ai chứ? Muốn cứu người đâu cần trực tiếp nhảy xuống cứu? Không phải có dây thừng, sào trúc gì đó sao?
“Ừ.” Lê Thừa Du gật đầu, thái độ hờ hững, hiện tại vẫn chưa buông bỏ được khúc mắc trong lòng, hơi kháng cự Giang Quả Nhi, thậm chí còn muốn chia tay đối phương.
Giang Quả Nhi cũng phát hiện ra thái độ của Lê Thừa Du thay đổi, cô ta không biết Lê Thừa Du bị làm sao, thầm đoán chẳng lẽ vì Lê Thừa Du phát hiện ra những việc mình đã làm trước kia?
“Thừa Du, rốt cuộc gần đây anh làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?” Giang Quả Nhi thử dò hỏi, ánh mắt hàm chứa lo lắng.
Nghe Giang Quả Nhi hỏi chuyện, Lê Thừa Du lắc đầu, thờ ơ đáp một tiếng: “Anh không sao.”
Nhưng nhìn qua biểu cảm này rõ ràng là có vấn đề. Trong lòng Giang Quả Nhi càng thêm bất mãn, lại có chút bất đắc dĩ, vì sao người đàn ông Lê Thừa Du này lại khó hiểu như vậy?