XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 127: Nửa đêm dậy giặt quần đùi
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:00:13
Lượt xem: 93
Lê Thừa Du đen mặt về nhà, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu cười vui sướng, còn tức giận trừng mắt lườm Thịnh Ngọc Châu một cái, cho rằng Thịnh Ngọc Châu đang chê cười anh ta.
Tự dưng bị trừng mắt một cái, Thịnh Ngọc Châu:…
Lê Thừa Du này thần kinh à?
Ngày hôm sau, vì cả tháng mới có một ngày nghỉ phép, không thanh niên trí thức nào định làm cá mặn trong thôn, cả đám đều xoa tay hầm hè chuẩn bị lên thị trấn chơi, xem náo nhiệt.
Đương nhiên, người kích động nhất vẫn là Tạ Trung, hôm nay, anh ta sẽ chính thức rời khỏi thôn này!
Cuối cùng anh ta cũng được về thành phố rồi!!!
Đêm qua anh ta còn kích động ôm gối đầu của mình, lệ nóng doanh tròng, những người khác căn bản đều không muốn để ý đến anh ta, tránh nhớ tới chuyện thương tâm, bọn họ cũng muốn về thành phố.
Vì thế, tuy rằng sáng sớm khi rời khỏi khu tập thể thanh niên trí thức Tạ Trung cũng đi ngồi máy kéo, nhưng cơ bản không hề tiếp xúc với ai, mắt không thấy tâm không phiền.
Thịnh Ngọc Châu mang theo ví tiền lên đường, đương nhiên còn có phiếu, lần này, cô muốn lên thị trấn mua quần áo nội ý, không biết trong niên đại này có hàng bán sẵn không nhỉ?
Nếu như không có… Chẳng lẽ cô phải tự mình làm sao?
Thịnh Ngọc Châu còn học hỏi kinh nghiệm từ Lý Yến, làm sao để chen được vào Cung Tiêu Xã, vì thế từ sáng cô đã buộc gọn tóc tai, tránh đến lúc đó lại giống như ổ gà.
Tóc ngắn còn khá tiện, dùng tay tùy tiện cào vài cái, là có thể dùng thay lược rồi.
So với Thịnh Ngọc Châu đang vui mừng nhảy nhót, Lục Dữ không được như vậy, ngược lại anh còn bi phẫn muốn chết, hổ thẹn không thôi.
Hôm qua Lục Dữ mới phát hiện ra, vậy mà mình còn mang suy nghĩ xấu xa với Thịnh Ngọc Châu, khiến anh sợ tới mức vội vàng chạy trốn, một tiếng chào cũng chưa kịp nói đã chạy mất.
Sau khi về nhà, Lục Thu Hạo nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng kia của Lục Dữ, còn tưởng rằng anh trai mình bị sốt, lo lắng mở miệng: “Anh trai? Anh làm sao vậy? Bị ốm à?”
Lúc ấy Lục Dữ không biết trả lời ra sao, ấp úng nói: “Anh không sao, chạy bộ mệt thôi… Mau tắm rửa rồi ngủ đi!”
Lục Dữ vội vàng đuổi Lục Thu Hạo về phòng, một mình ngồi ngây ngốc tại chỗ, tối tắm nước lạnh, cố tẩy sạch cả người khô nóng.
Chỉ là, khi nằm trên giường ngủ, trong đầu Lục Dữ vẫn hiện lên khuôn mặt yêu diễm và dáng người quyến rũ của Thịnh Ngọc Châu, anh lập tức lắc đầu, muốn xua đuổi hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí mình.
Trước khi ngủ Lục Dữ còn mặc niệm trong lòng “Sắc tức thị không, không tức thị sắc…”, khi thấy đầu mình đã trống rỗng, mới tiến vào tình trạng mơ màng.
Giữa cơn m.ô.n.g lung, cô gái kiều diễm kia lại xuất hiện, môi đỏ mọng cười tươi tắn, bàn tay trắng nõn cầm lấy tay anh, môi mọng nghiêng tới thân mật, quyến rũ đến mức khiến người ta mất hết lý trí.
Anh cố gắng ẩn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn bị công phá, ập tới chỗ Thịnh Ngọc Châu như thủy triều…
Mắt mở choàng, nhìn nơi nào đó ướt đẫm lầy lội, mặt lại lần nữa đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, mình… Sao… Sao mình có thể…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-127-nua-dem-day-giat-quan-dui.html.]
Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, trời đất u ám xám xịt, trong mắt Lục Dữ tràn đầy khiếp sợ và hoảng hốt, giây tiếp theo, vội vàng bò dậy thay quần như vừa làm chuyện xấu gì đó…
Giữa đêm Lục Thu Hạo buồn tiểu tỉnh dậy, trông thấy anh trai đang ngồi giặt quần bên ngoài, mặt đầy nghi hoặc: “Anh, sao anh dậy giặt quần áo sớm vậy?”
Lục Dữ:……
Sau lại, Lục Dữ đẩy Lục Thu Hạo về ngủ tiếp, ra ngoài sớm, nhân lúc trời chưa sáng hẳn biến mất trong màn đêm m.ô.n.g lung, đi về phía thị trấn, sau đó chuẩn bị bắt xe lên huyện thành.
……
Trước cục dân chính.
Từ sáng sớm Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi đã tới chờ đợi, Giang Quả Nhi cười vui vẻ, nhẹ nhàm nắm tay áo Lê Thừa Du: “Thừa Du, anh vui vẻ lên chút được không? Đừng để người khác hiểu lầm là em bức ép anh…”
Lê Thừa Du không nói gì, trong lòng nghĩ thế nào hiện rõ qua sắc mặt, chẳng lẽ không phải sao? Hôm qua còn ấn anh ta dựa vào thân cây, uy h.i.ế.p anh ta.
Cố Diệp Phi
Lúc này Lê Thừa Du biết mình thật sự nhìn lầm rồi, trước kia còn tưởng rằng Giang Quả Nhi hiền lành yếu đuối, nào ngờ không khác nào phụ nữ nông thôn thô lỗ, đóng kịch giỏi hơn bất kỳ ai.
“Biết rồi.” Lê Thừa Du mím môi, khuôn mặt nho nhã rất bất đắc dĩ, mơ hồ mang theo chút phiền chán, sợ sau khi mình phản đối, quay về sẽ bị Giang Quả Nhi ấn đầu uy hiếp.
Lê Thừa Du cũng không muốn thể hiện ra ngoài để người ta biết, anh ta không hy vọng hình tượng của mình trong mắt người khác là tôm chân mềm, yếu ớt như gà què.
“Thừa Du, anh tốt quá, em thích anh nhất.” Giang Quả Nhi dỗ ngọt, mặt đầy chờ mong, lấy giấy đăng ký, kết hôn rồi, tương lai của cô ta sẽ đầy tươi sáng.
“Ha hả…” Lê Thừa Du hoàn toàn ngược lại, cảm thấy tương lai đầy u ám, nhìn cánh cửa cục Dân Chính mở rộng, rất muốn lùi bước.
Đợi đến khi Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi vào trong, sau khi nhận đơn đăng ký, nhân viên công tác kinh ngạc nhìn qua Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi, sau đó mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, hai người chưa đủ điều kiện đăng ký.”
“Vì sao?” Giang Quả Nhi lập tức kích động, giọng nói trở nên bén nhọn, sao có thể? Không đăng ký kết hôn, sao cô ta với Lê Thừa Du có thể danh chính ngôn thuận?
“Đồng chí, luật hôn nhân quy định, nam giới phải trên hai mươi mốt tuổi, nữ giới phải trên mười tám mới có thể đăng ký kết hôn, tuy rằng cô đã đủ tuổi quy định, nhưng cậu ấy năm nay mới mười bảy, khả năng phải chờ thêm ba năm nữa, hai người mới có thể đăng ký.”
Nhân viên công tác khách sáo mở miệng, tuy rằng hiện tại rất nhiều người ở nông thôn không đăng ký kết hôn, không hiểu đăng ký làm gì, nhưng hai người trước mặt là thanh niên trí thức, hiển nhiên tư tưởng rất tiến bộ, nên thái độ coi như thân thiện.
Có điều sau khi nghe thấy câu này, Lê Thừa Du lại kinh ngạc nhìn về phía Giang Quả Nhi, sau đó kinh hô theo bản năng: “Gì cơ? Cô còn già hơn tôi?”
Câu kinh hô theo bản năng này khiến nhân viên công tác thu lại ánh mắt, môi mím chặt, không cho bản thân bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Giang Quả Nhi lập tức đen thui, cô ta… Cùng lắm cũng chỉ lớn hơn Lê Thừa Du một tuổi mà thôi, già cái gì?
Ý thức được hình như mình vừa nói lỡ lời, Lê Thừa Du lập tức ngậm chặt miệng, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, sao… Sao anh ta lại cưới người già hơn mình thế này?
“Ha ha, tục ngữ nói rất hay, nữ hơn ba ôm gạch vàng, đồng chí, anh coi như ôm được nửa viên gạch vàng về nhà rồi, vẫn chưa vui sao?” Nhân viên công tác hòa giải.