XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 129: Lần đầu chen vào Cung Tiêu Xã (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:05:11
Lượt xem: 91
Thịnh Ngọc Châu vuốt tấm vải nhân viên bán hàng mang tới, đúng là mềm mại mịn màng hơn nhiều. Cô vừa lòng gật đầu, ba cuộn vài, không biết dài bao nhiêu nhỉ? Nếu như đủ dài, có thể nhân tiện may thêm hai bộ quần áo.
Nghĩ tới đây, đột nhiên trong đầu Thịnh Ngọc Châu hiện lên hình bóng tiên sinh Ốc Đồng. Tiên sinh Ốc Đồng làm việc giúp cô, mỗi ngày còn mang đồ ăn tới cho cô, tốt không ai sánh bằng… Cho nên đã đến lúc báo đáp anh ấy rồi.
Nhìn nhân viên bán hàng trừng mắt cau mày với mình, Thịnh Ngọc Châu lại hé miệng cười, nụ cười rất xán lạn: “Chị gái này, lại lấy thêm cho tôi hai tấm vải dệt tối màu nữa, có được không?”
Người ta đều nói, duỗi tay không đánh mặt tươi cười, nhân viên bán hàng nhìn dung nhan diễm lệ cười tươi đẹp kia, ngây người một lát. Chậc, đúng là người đẹp có khác, giọng nói còn ngọt nữa. Cô ta xoay người đi lấy cho Thịnh Ngọc Châu hai cuộn vải tối màu, sờ vào cảm giác chất lượng hình như còn tốt hơn.
“Chị gái, không biết xưng hô thế nào ạ?” Thịnh Ngọc Châu biết mình phải cắm rễ ở nông thôn rất lâu nữa, chắc chắn lần sau vẫn phải chen vào Cung Tiêu Xã trên thị trấn mua đồ, nên muốn tạo quan hệ.
Nhân viên bán hàng thấy Thịnh Ngọc Châu không thiếu tiền, không phải gia đình công nhân chắc chắn cũng làm việc trong chính phủ, không hề kháng cự, cười nói: “Cô có thể gọi tôi là chị Hồng, lần sau tới, để tôi…”
Hai bên trò chuyện với nhau hai ba câu, bác gái phía sau chờ lâu sốt ruột, đẩy Thịnh Ngọc Châu một cái: “Được rồi, nói cái gì mà nói, đến lượt tôi rồi. Cô gái, tôi muốn mua một tấm vải đỏ, cho con gái nhà tôi…”
Tiếng kêu lớn từ phía sau truyền đến, giọng điệu đầy không kiên nhẫn.
Vốn dĩ nhân viên bán hàng tên chị Hồng trước mắt không phải người tốt tính gì, thấy thái độ của bác gái kia như vậy, lập tức nhảy dựng lên: “Ồn ào cái gì? Vội đi đầu thai à?”
“Ơ cô gái này ăn nói kiểu gì thế?” Bác gái không vui lập tức combat tay đôi, thấy hai người cãi nhau, Thịnh Ngọc Châu vội vàng rời khỏi chiến trường, có điều trước khi rời đi cô nhìn thấy, hình như chị Hồng lấy cho bà thím kia loại vải dệt kém cỏi nhất.
Chậc, khó trách mọi người đều nói, nhân viên bán hàng trong Cung Tiêu Xã không thể đắc tội nổi.
Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, Lý Yến đã đứng ở chỗ cũ chờ đợi, cô ta nghiêng đầu nhìn, phát hiện Thịnh Ngọc Châu mua một lúc năm cuộn vải, giật mình kinh ngạc: “Không phải cô nói cô định mua quần áo may sẵn à?”
Còn nữa, Thịnh Ngọc Châu mua nhiều vải dệt như vậy làm gì? Chẳng lẽ định mở tiệm quần áo sao? Nhưng mà như vậy không được, người ta bán vì người ta là Cung Tiêu Xã, còn cá nhân buôn bán sẽ bị bắt bỏ tù.
“À… Tôi cảm thấy cô nói đúng, mua vải về tự làm tương đối tiết kiệm.” Vẫn đang đứng trước cửa Cung Tiêu Xã, Thịnh Ngọc Châu không thể nói thẳng vì chất lượng hàng hóa của Cung Tiêu Xã quá kém được.
“Phải không? Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra vấn đề này rồi à? Tôi nói cho cô biết, cô chỉ cần bỏ ra một đồng, qua tìm Thúy Hoa…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-129-lan-dau-chen-vao-cung-tieu-xa-2.html.]
Cố Diệp Phi
Lý Yến ríu rít nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu, đương nhiên, cái giá một đồng vì Thịnh Ngọc Châu mua nhiều vải như vậy, nếu không may giúp một bộ quần áo tốn một đồng, chẳng thà đi mua quần áo may sẵn.
“Hả? Rẻ vậy sao?” Thịnh Ngọc Châu sợ ngây người, một đồng? So với số tiền trong tay Thịnh Ngọc Châu hiện tại, đương nhiên không đáng nhắc tới.
Nghe thấy lời này, Lý Yến mím chặt môi dưới, đột nhiên cảm thấy, chênh lệch giữa người với người đúng là rất lớn, cô ta xuống nông thôn lâu như vậy, ngoài tiền bán tóc ra, ngày thường đều không có khoản thu nào khác, tất cả số tiền tích cóp được cũng chỉ hơn một đồng…
……
Lúc này ở phía bên kia, Giang Quả Nhi bị Lê Thừa Du chê già đang tức giận muốn đường ai nấy đi với đối phương.
Giang Quả Nhi tức giận đi thẳng, nhân viên công tác vẫn vô cùng thân thiện dạy dỗ Lê Thừa Du biện pháp dỗ dành bạn gái, đáng tiếc, căn bản Lê Thừa Du không hề muốn nghe, thậm chí còn muốn mau chóng rời đi, có điều nghĩ tới Thịnh Ngọc Châu, anh ta lại nhẫn nại.
Lê Thừa Du vẫn luôn cho rằng, vì giận mình, Thịnh Ngọc Châu mới cố ý ở bên Lục Dữ, cố ý chọc giận, trả thù anh ta.
“Cảm ơn đồng chí!” Lê Thừa Du mang vẻ mặt đầy cảm kích rời đi, quyết định tới bưu điện xem trong nhà có gửi cho anh ta thứ gì hay không.
Nhân viên công tác thấy thái độ ấy cũng vui mừng, hôm nay lại làm hòa được cho một đôi vợ chồng trẻ, anh ta đúng là người tốt mà. (Tự mình cảm động- ing)
Còn Giang Quả Nhi, cô ta cố ý chạy đi trước tất nhiên không phải vì giận thật, biết vẫn chưa thể lấy giấy đăng ký kết hôn, cô ta muốn một mình ngẫm xem tiếp theo nên làm thế nào.
Ba năm!
Sau ba năm, đã khôi phục thi đại học, nếu Lê Thừa Du về thành phố, sao mình còn có thể ép Lê Thừa Du kết hôn với mình?
Chỉ khi mình có thể đi theo…
Nhưng mà Giang Quả Nhi cũng tự hiểu lấy mình, đời trước, bao nhiêu năm cô ta chưa từng chạm vào sách vở, ngoài chữ viết ra, kiến thức khác đều đã quên.
Chỉ khi cô ta tự mình nỗ lực, đồng thời lôi kéo Lê Thừa Du, như vậy cô ta và Lê Thừa Du mới có thể cùng nhau vào đại học…