XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 131: Tiên sinh Ốc Đồng đi đâu rồi
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:11:37
Lượt xem: 92
Lúc này trong khu tập thể, Giang Quả Nhi đang mở đống sách cô ta mua về từ trạm phế liệu, vẻ mặt choáng váng. Đáng chết! Đám sách vở rách nát này, sao quyển nào cô ta xem cũng không hiểu như vậy?
Hỏi Lê Thừa Du ư?
Không được, lỡ như Lê Thừa Du bị cô ta kích thích, sinh lòng hiếu học, tương lai thi đỗ đại học, cô ta thì không, chẳng phải đối phương sẽ vươn cánh bay cao sao?
Lúc này Giang Quả Nhi đã ôm ý tưởng “Không ăn được sẽ hủy diệt”, tóm lại cô ta không sống tốt, người khác cũng đừng mong sống tốt.
Cố Diệp Phi
Cô ta vùi đầu đau khổ học hành, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, đến thiên kim tiểu thư còn có thể nghiêm túc học tập, không lý nào cô ta không thể.
Sau khi cất gọn đồ đạc, Thịnh Ngọc Châu mở bưu kiện ra, vẫn tràn đầy tình yêu thương của cha mẹ như cũ… Đồ ăn, tiền, phiếu, và một phong thư.
Thư viết đã nhận được thư cô gửi về, đồng thời cũng đã răn dạy Lê Thừa Du không tuân thủ hứa hẹn, trước đây còn nghiêm túc thề thốt sẽ chăm sóc tốt cho cô trước mặt bọn họ… Sau đó lại dỗ dành cô.
Lá thư được viết bằng hai nét chữ khác nhau, hiển nhiên là cha mẹ nguyên chủ cùng viết.
Mắt Thịnh Ngọc Châu đỏ lên, trong lòng ấm ức thay bọn họ, bọn họ không hề biết, nếu mình không xuyên tới, cô con gái mà hai người yêu thương cứ như vậy đi rồi…
Ngày hôm sau khi tam làm, Thịnh Ngọc Châu tới nhà Thúy Hoa lấy đồ, sau đó phát hiện ra, quả nhiên danh bất hư truyền, bộ quần áo Thúy Hoa may cho cô cực đẹp, cổ áo và tay áo đều thêu hình, nhìn cũng rất vừa người.
Sau đó, cô mở bộ quần áo nội y kia ra, xem xét một chút, không tệ. Hơn nữa vì thừa vải, Thúy Hoa còn may thêm cho cô một chiếc áo yếm, Thịnh Ngọc Châu nhìn đóa hồng thêu đỏ sẫm trên chiếc yếm sáng màu, cười cực kỳ xán lạn.
Cô vui vẻ mời Thúy Hoa một viên kẹo, còn một cuộn vải màu lam nhạt và một cuộn màu vàng nhạt, khi nào về cô sẽ đưa cho Thúy Hoa may giúp hai bộ nữa.
Nói thật, cô còn chưa mặc yếm lần nào đâu, quần áo trước đó mặt đều là của nguyên chủ để lại, nội y là đồ mua ở thủ đô cũng không có cái yếm nào.
Trí tò mò… Ừm, cũng không khiến Thịnh Ngọc Châu mặc thử, bời vì… Sau khi giặt xong cô phát hiện ra, mặc riêng yếm ở khu tập thể không ổn lắm, mặc hai lớp lại hơi nóng…
Hai ba hôm sau, Thịnh Ngọc Châu mới phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, sao mấy ngày nay… Không thấy tiên sinh Ốc Đồng của cô đâu nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-131-tien-sinh-oc-dong-di-dau-roi.html.]
Lục Dữ đâu?
Không phải là có chuyện quan trọng, sau đó… liền biến mất…
Đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy gặp chuyện không hay rồi?
Nghĩ đến đây, đến hai cuộn vải sẫm màu chính mình mua về cũng khiến Thịnh Ngọc Châu cảm thấy khó chịu, sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô lập tức chạy đi tìm Lục Dữ.
Cuối cùng, cô chờ được người trên con đường về nhà Lục Dữ.
Thịnh Ngọc Châu thở phì phì, trừng mắt, tức giận kêu to: “Lục Dữ!”
Vậy mà Lục Dữ hoàn toàn bình an vô sự? Cô còn tưởng rằng Lục Dữ đã xảy ra chuyện, nên mới vội vàng chạy tới, kết quả người ta vẫn rắn chắc khỏe mạnh, tinh thần no đủ như thường, đáng ghét!
Đồ đáng ghét Lục Dữ này, sao anh ấy lại đáng giận như vậy?
“Thịnh… Thanh niên trí thức Thịnh.” Khi nghe thấy giọng nói mềm mại quyến rũ kia, cả người Lục Dữ cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì.
Giây tiếp theo, anh lại nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu chống eo nổi giận, giọng nói cất cao, như con mèo nhỏ hướng về phía anh phát ra công kích: “Lục Dữ, mấy hôm nay anh đã đi đâu thế?”
Nhìn cô chống nạnh, dáng người quyến rũ vì tức giận phập phòng lên xuống, run rẩy theo độ cong, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy oán trách, Lục Dữ lập tức nhớ lại giấc mơ mấy tối này thường xuyên xuất hiện trong đầu, từ đêm hôm đó, phạm phải một lần kết quả không thể cứu vãn nổi, làm thế nào cũng không khống chế được cảnh trong mơ của mình, buổi sáng mỗi ngày sau khi ngủ dậy đều tắm nước lạnh, giặt quần đùi… Căn bản không còn mặt mũi nào đi gặp Thịnh Ngọc Châu.
Lục Dữ không nhịn được nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, tròng mắt trở nên u ám, di dời tầm mắt, ấp úng nói: “Tôi, tôi… Mấy ngày qua, tôi có việc…”
Nhìn hai mắt Lục Dữ sáng lập lòe, dáng vẻ né né tránh tránh, không giống như đang nói thật, lẽ nào anh ấy đang lừa cô sao?
Nghĩ tới khả năng này, Thịnh Ngọc Châu sa sầm mặt xuống, bình tĩnh nhìn Lục Dữ, mở miệng hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Thật không?”
Lục Dữ “Ừ” một tiếng. Giọng nói ngọt ngào quyến rũ quá mức kia, giống hệt như trong giấc mộng mỗi đêm, khiến Lục Dữ suýt chút nữa không khống chế được bản thân.