XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 136: Giải quyết vấn đề ăn uống (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:14:08
Lượt xem: 88
Nụ cười nịnh trên dung nhan tươi đẹp diễm lệ quá đáng yêu, quá ngọt ngào, khiến trái tim Lục Dữ lại lần nữa bị thần tình yêu b.ắ.n trúng: “Ừ.”
“Anh mau vào, ngồi xuống trước đã, ngồi xuống…” Thịnh Ngọc Châu cũng biết bản thân hơi phiền phức, cô không biết nấu cơm, sau này khả năng phải ăn chực, nhưng mà, cô có thể bỏ ra nguyên liệu nấu ăn, thậm chí cô còn có phiếu thịt do người nhà ở thủ đô xa xôi gửi tới, có thịt ăn đó!
Lần này Lục Dữ không kháng cự, ngồi xuống theo Thịnh Ngọc Châu. Sau khi ngồi xuống, anh nhìn thẳng về phía cô, mở miệng: “Nói đi.”
Cười kiều diễm xinh đẹp như vậy, không cần nghĩ cũng biết có chuyện muốn nhờ anh.
Có điều, đây là lần đầu tiên anh trông thấy Thịnh Ngọc Châu lộ ra biểu cảm như vậy với mình, khoảnh khắc ấy trong lòng đột nhiên sinh ra chút ngọt.
“Là thế này, lần trước chia lương thực, lương thực của tôi không nhiều lắm khả năng không đủ bản thân ăn, thanh niên trí thức trong khu tập thể không muốn kết phường nấu ăn chung với tôi nữa…” Thịnh Ngọc Châu thở dài một hơi, nhìn vô cùng ấm ức.
Cố Diệp Phi
Lục Dữ cho rằng, Thịnh Ngọc Châu muốn vay lương thực, đang chuẩn bị mở miệng đồng ý, lại nghe thấy Thịnh Ngọc Châu nói tiếp.
“Cho nên… Tôi có thể mang lương thực của mình qua đây, kết phường cùng anh… Khụ khụ, cùng nhau ăn cơm không?”
Lục Dữ đang chuẩn bị gật đầu lập tức ngây ngẩn cả người, lại đây cùng nhau ăn cơm?
Anh trầm giọng từ chối: “Không được!”
Một câu từ chối kiên quyết như thế, khiến Thịnh Ngọc Châu khó hiểu nhìn Lục Dữ, sau đó chu miệng, vẻ mặt không vui: “Vì sao nha? Này, không phải anh cũng nấu cơm sao? Chúng ta còn đang ở bên nhau đó.”
Thịnh Ngọc Châu lôi chuyện hai người đang “Ở bên nhau” ra, vừa rồi cô đã tặng hai anh em Lục Dữ mỗi người một bộ quần áo, vì sao nấu cơm không thể nấu thêm cả phần của cô?
Thịnh Ngọc Châu sống ở thời hiện đại, không hề có ký ức về việc giữ khoảng cách với người khác giới, không giống người thời đại này, cho nên căn bản không hề biết, dù hai người đang tìm hiểu nhau thật, cũng không có đạo lý ngày nào nhà gái cũng qua nhà trai ăn cơm, dù mang lương thực qua cũng không được.
“Có phải anh không muốn ở bên tôi nữa không?” Thịnh Ngọc Châu trừng mắt, cực kỳ tức giận, làm gì có người nào đối xử với bạn gái của mình như vậy?
Lúc này Thịnh Ngọc Châu đã quên mất, quan hệ giữa cô và Lục Dữ chỉ là kế sách tạm thời.
Lục Dữ lại bị câu này dọa sợ, lập tức lớn tiếng phản bác, sợ muộn một giây sẽ bị cô đá: “Đương nhiên không phải rồi!”
“Lục Dữ, thanh niên trí thức ở khu tập thể quá xấu bụng, sợ tôi ăn lương thực của bọn họ.” Giọng nói đanh đá của Thịnh Ngọc Châu lại chuyển sang làm nũng, cô ấm ức trề môi: “Tôi cũng chỉ có một chút lương thực như vậy, cứ tiếp tục sao có thể vượt qua nổi năm nay?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-136-giai-quyet-van-de-an-uong-2.html.]
Hai mắt Thịnh Ngọc Châu đỏ ửng, nước mắt ngưng tụ, đọng trên lông mi cong cong, giọng nói ấm ức truyền vào tai Lục Dữ cũng khiến trái tim anh đập nhanh hơn.
Anh đau lòng Thịnh Ngọc Châu, nhưng biết nếu mình để Thịnh Ngọc Châu tới nhà ăn cơm, bọn họ vẫn chưa kết hôn, dù đã công khai ở bên nhau, vẫn sẽ bị người khác nói xấu, tương lai Thịnh Ngọc Châu phải sống thế nào?
“Tôi biết mà, anh cảm thấy tôi béo, nên muốn tôi đói gầy đi…” Thịnh Ngọc Châu hờn ngỗi, ngồi xuống ghế bên cạnh, hai mắt long lanh chứa đầy nước mắt khiến người ta đau lòng.
Từ trước đến nay ở trước mặt Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ chưa bao giờ là người vững lòng, có thể giữ được lý trí của bản thân đã coi như rất ghê gớm rồi.
Bị Thịnh Ngọc Châu làm nũng, anh nhanh chóng buông mũ giáp đầu hàng: “Tôi… Tôi đưa cơm cho em, mỗi ngày…”
Đôi mắt mọng nước của Thịnh Ngọc Châu nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, có chút khó hiểu, đưa cơm cho cô mỗi ngày là thế nào? Vì sao không thể ăn cơm cùng nhau?
“Không được!” Thịnh Ngọc Châu từ chối, khăng khăng quấn lấy Lục Dữ: “Tôi chờ đợi sẽ sốt ruột, tôi muốn cùng tới đây, ngày mai tôi sẽ dọn lương thực qua!”
“Lục Dữ, có phải anh thay lòng đổi dạ rồi không? Ngay cả cơm cũng không chịu ăn cùng tôi, hay là anh cũng cảm thấy tôi sẽ chiếm dụng lương thực của anh?”
Càng nói Thịnh Ngọc Châu càng ấm ức, giọng nói trở nên nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống như mưa.
Cô biết Lục Dữ nói được làm được, nhưng làm như vậy, Lục Dữ sẽ rất vất vả.
Hơn nữa, cô còn có phiếu thịt, nếu để Lục Dữ nấu mang qua cho cô, thanh niên trí thức trong khu tập thể nhìn thấy, thèm quá hóa rồi, lại đi tố giác cô thì sao? Có những người lòng ghen ghét vô cùng mạnh.
Nghe nói có người ở chuồng bò, chỉ vì người nhà lỡ miệng nói có thể ăn thịt mỗi ngày mà bị người ta tố giác, bắt đi phê đấu.
“Không phải thế.” Nước mắt của Thịnh Ngọc Châu khiến Lục Dữ sợ tới mức hoảng loạn, muốn trực tiếp lau nước mắt cho cô, nhưng tay lại không dám cử động, chỉ có thể sốt ruột mở miệng.
“Tôi không tin, anh thật sự ghét bỏ tôi rồi, hu hu… Thà rằng chúng ta… Chúng ta cứ chia tay như vậy đi! Không ở bên nhau nữa!” Thịnh Ngọc Châu càng nói, trong lòng càng cảm thấy ấm ức.
Tiên sinh Ốc Đồng không tốt bụng chút nào, thà cô về khu tập thể tự mình nấu ăn còn hơn.
Lục Dữ vừa nghe thấy câu này, đồng tử trong mắt co chặt, trái tim như rơi vào nước đá. Thấy Thịnh Ngọc Châu khóc lóc định rời đi, Lục Dữ nhanh tay lẹ mắt túm chặt lấy cánh tay Thịnh Ngọc Châu, kéo lại.
Thịnh Ngọc Châu bị Lục Dữ lôi kéo, không đứng vững, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã vào lòng Lục Dữ.