XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 140: Ăn riêng (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:18:23
Lượt xem: 81
Nhìn Giang Quả Nhi trừng mắt hung tợn nhìn về phía mình, Thịnh Ngọc Châu không hiểu ra sao. Cô bị Lê Thừa Du mắng một trận, sao lại giận chó đánh mèo lên người tôi, không phải đầu óc có vấn đề chứ?
Có vấn đề hay không Thịnh Ngọc Châu không biết, chỉ biết bắt đầu từ ngày mai cô phải nấu riêng ăn riêng rồi, ừm… Vừa rồi lẽ ra không nên để Lục Dữ về sớm như vậy, lương thực kia… Thôi, tắm rửa đi ngủ đã, có chuyện gì ngày mai lại tính, cô mệt mỏi rồi, mệt cả thể xác lẫn tinh thần.
…
Sáng hôm sau.
Sau khi thức dậy, Thịnh Ngọc Châu đánh răng rửa mặt, cả người đều tỉnh táo, thoải mái. Khi cô chuẩn bị kiếm củ khoai lang sống gặm cho qua bữa sáng, thì nghe thấy có người gọi mình bên ngoài, nói có người tới tìm.
Cố Diệp Phi
Trong tay Thịnh Ngọc Châu vẫn cầm theo củ khoai lang sống, thật ra khoai lang sống ăn cũng rất ngọt, còn mọng nước, hương vị không tồi.
Chỉ là ăn nhiều, sẽ khiến người ta cảm thấy ngấy, ví dụ như Thịnh Ngọc Châu hiện tại.
Nghe thấy có người gọi mình, khoai lang trong tay cũng chưa buông xuống, đã chạy thẳng ra ngoài, sau đó Thịnh Ngọc Châu trông thấy Lục Dữ đang đứng trước cửa khu tập thể thanh niên trí thức, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi, tóc có chút bị ướt hơi sương.
Thịnh Ngọc Châu liếc mắt một cái đã nhìn ra, hơi lo lắng, nhanh chân bước đến, dùng giọng nói dịu dàng nói nhỏ: “Anh làm gì vậy? Chờ bao lâu rồi? Anh xem anh kìa, tóc cũng bị sương sớm làm ướt…”
“Không lâu, vừa tới thôi, không phải em nói từ hôm nay trở đi phải tự mình nấu cơm sao? Tôi sợ em không có đồ ăn, cố ý nấu cho em.” Trên thực tế, khi Lục Dữ tới đây, khu tập thể thanh niên trí thức vẫn chưa mở cửa, anh cũng không tiện đánh thức bọn họ, nhìn xem, hiền huệ cỡ nào.
Anh đưa đồ trong tay qua, giao cho Thịnh Ngọc Châu. Thịnh Ngọc Châu tò mò chớp chớp mắt, nhận lấy, sau đó…
Được bạn trai cưng chiều như con gái, Thịnh Ngọc Châu hơi khó chấp nhận, nhưng mà… Cái cặp lồng cơm này, hình như hơi nặng thì phải.
“Anh bỏ đá vào à?” Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn đồ trong tay, chỉ là cặp lồng cơm nho nhỏ, sao lại nặng như vậy?
“Không phải, đều là đồ ăn bình thường, trưa em muốn ăn gì?” Khi đường cong khuôn mặt lạnh lùng của Lục Dữ trở nên dịu dàng, vừa có vẻ đẹp trai vừa quyến rũ, vô cùng hút mắt.
“Muốn ăn gì? Tôi muốn ăn gì đều được chứ?” Thịnh Ngọc Châu cười nịnh một cái, nếu cô nói muốn ăn tôm hùm hải sâm thì sao? Hì hì hì……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-140-an-rieng-2.html.]
Lục Dữ hiểu ý của Thịnh Ngọc Châu, khi nghe thấy lời cô, anh biết mình nói sai rồi: “Được rồi, mau về đi, ăn sáng xong còn phải đi làm.”
Nhìn Lục Dữ lại lần nữa bị mình trêu đùa chạy trối chết, Thịnh Ngọc Châu cười càng rực rỡ lóa mắt, như hoa như mật, xách theo cặp lồng cơm trong tay quay về khu tập thể thanh niên trí thức.
Còn lâu cô mới vì ánh mắt không bình thường của người khác khiến bản thân phải ngồi xổm ven đường ăn cơm, tiên sinh Ốc Đồng còn không có ở đây, một mình ngồi ven đường ăn cơm, khó coi biết mấy.
Ai nha, lại quên mất rồi, lương thực của cô vẫn để ở khu tập thể thanh niên trí thức lại quên bảo Lục Dữ mang về.
Thôi, để lần sau vậy.
Thịnh Ngọc Châu cầm cặp lồng cơm về, người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều trông thấy, ánh mắt cổ quái nhìn Thịnh Ngọc Châu. La Linh người ngày thường thích châm chọc Thịnh Ngọc Châu nhất, “A” một tiếng: “Khó trách hôm qua kiêu ngạo nói không cần lương thực của chúng ta như vậy, hóa ra là ăn ké lương thực của người khác rồi.”
Một câu âm dương quái khí căn bản không khiến Thịnh Ngọc Châu để ý đến La Linh, ngược lại Lê Thừa Du để trong lòng.
Trước đây Lục Dữ tặng đồ ăn cho Thịnh Ngọc Châu, đều ở bên ngoài khu tập thể thanh niên trí thức, tránh mặt mọi người, Lê Thừa Du lại thường xuyên bị Giang Quả Nhi gọi ra ngoài, cho dù nghe thấy người khác nói, cũng chỉ cho là giả.
Bây giờ thấy tay Thịnh Ngọc Châu cầm cặp lồng cơm, miệng cười xinh xắn quyến rũ, lộng lẫy mê người, cảm xúc trong lòng Lê Thừa Du đều là phẫn nộ.
“Thịnh Ngọc Châu! Sao em có thể đắm mình trong trụy lạc như vậy? Vì chút đồ ăn, em liền, em liền… Em liền không biết xấu hổ như vậy sao?” Lê Thừa Du đứng trước mặt Thịnh Ngọc Châu, tức giận chỉ vào mặt cô mắng to.
“Hơn nữa, đâu phải em cụt tay chụt chân, tự mình làm việc cơm no áo ấm không tốt à? Vì sao phải vì chút đồ ăn ở bên người khác? Em như vậy, tôi phải nói với bố mẹ em thế nào? Chẳng phải uổng phí dụng tâm lương khổ của anh sao?”
Lê Thừa Du tức giận mất trí, lời ra khỏi miệng, chứa đầy các loại bôi nhọ vu oan.
Lê Thừa Du ra tiếng, toàn bộ khu tập thể đều trở nên yên tĩnh, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hai người Lê Thừa Du và Thịnh Ngọc Châu.
Giây tiếp theo, “Bốp”, một tiếng động vang lên, trong bầu không khí tĩnh lặng có vẻ vô cùng vang dội.
Nghe Lê Thừa Du bôi nhọ mình, trong lòng Thịnh Ngọc Châu lại chán ghét Lê Thừa Du hơn vài phần, đồng thời trong cơn giận dữ, còn dùng hành động sấm dền gió cuốn, trước mặt mọi người trong khu tập thể thanh niên trí thức, tát thẳng vào mặt Lê Thừa Du, động tác tàn nhẫn, khiến mặt Lê Thừa Du cũng hằn lên vết đỏ.