Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 145: Ai dám bắt nạt cô gái nhỏ nhà anh (2)

Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:26:22
Lượt xem: 90

Khi làm việc xong, Thịnh Ngọc Châu đi cùng Lục Thu Hạo ra ruộng hái rau, đất trồng rau nhà bọn họ ở ngay gần đó, hái rau rửa sạch xong, hai người ngồi tại chỗ cùng nhau gặm thịt khô.

Đương nhiên, Thịnh Ngọc Châu còn để lại cho Lục Dữ một miếng, nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy Lục Dữ quay về, trong lòng cảm thấy kỳ quái: “Đêm nay nấu cháo hay nấu cơm?”

“Anh trai nói hôm nay nấu cơm.” Lục Thu Hạo cất giọng non nớt đáp lại, nói xong cũng bắt đầu đi rửa nồi chuẩn bị nấu cơm. Thịnh Ngọc Châu ở bên cạnh giúp đỡ.

Lục Dữ khoan thai về muộn, trong tay xách theo một con chuột tre nho nhỏ, bảo Lục Thu Hạo nấu nước.

Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ lần trước thanh niên trí thức cũng bắt được chuột tre mang về, đáng tiếc khi ấy cô sợ nấm tên “Thiên Nga” kia có độc, không nếm thử.

“Lục Dữ, anh bắt ở đâu thế?” Lần trước khi ăn cơm cô nghe đám thanh niên trí thức nói, thứ này rất khó bắt, sao Lục Dữ bắt được nó nhỉ?

“Ném một cây trúc vót nhọn qua, đơn giản.” Thấy Thịnh Ngọc Châu sùng bái mình như vậy, Lục Dữ cũng muốn thể hiện bản thân, mở miệng ra vẻ bình tĩnh lên tiếng.

Lời này vừa nói ra, đúng là Thịnh Ngọc Châu thật sự rất kinh ngạc, mắt to tròn nhìn anh vài lần, miệng cười tươi tắn: “Anh khiêm tốn quá.”

“Đúng rồi, cho anh cái này.” Thịnh Ngọc Châu móc thịt khô mình cố ý để dành cho Lục Dữ ra, đưa tới bên miệng anh.

Sao Lục Dữ nỡ ăn đồ ăn của Thịnh Ngọc Châu, ngược lại còn hận không thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất của mình cho cô.

Thấy Lục Dữ ngậm chặt miệng, giống như không muốn ăn lắm, Thịnh Ngọc Châu đưa tay lại gần hơn, chạm vào miệng anh, cười lông mày cong cong, giọng nói ngọt ngào mang chút ngang ngược.

“Bây giờ đã chạm vào miệng anh rồi, anh không ăn, chẳng lẽ định để lại cho tôi ăn sao? Lục Dữ, có phải anh định để lại miếng thịt khô này cho tôi ăn không?”

Khuôn mặt kiều diễm, giọng nói trong trẻo, nhưng ý trong lời nói lại khiến người ta đỏ mặt.

Cái gì là… Chạm vào miệng anh rồi… lại cho cô?

“Đừng, đừng nói bậy!” Lục Dữ thẹn quá hóa giận, khẽ gắt một tiếng, sợ Thịnh Ngọc Châu lại nói ra câu nào đó khiến người ta đỏ mặt, vội vàng ngậm lấy miếng thịt khô.

Thơm quá, ngọt đến tận đáy lòng…

Tiếng cười vui vẻ vang bên tai, mặt Lục Dữ đỏ bừng, cả người hóa thành ma nơ canh, để Thịnh Ngọc Châu tùy ý trêu đùa.

Thấy Lục Dữ ăn, Thịnh Ngọc Châu cười càng ngọt ngào, nhớ tới ý nghĩ trước đó của mình, cô mở miệng mời: “Lục Dữ, lần sau lên thị trấn, chúng ta cùng đi nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-145-ai-dam-bat-nat-co-gai-nho-nha-anh-2.html.]

Mua lương thực cũng thế, mua thịt cũng thế, một mình cô sợ là không vác nổi quãng đường xa như vậy.

“Ừ.” Lục Dữ trầm mặc, không nói chuyện khác, thời gian đến ngày nghỉ phép lần sau còn khá dài, Lục Dữ đã tính toán kỹ nên sắp xếp hai ngày trước sau ngày nghỉ thế nào rồi.

“Lục Dữ, sao anh lại đáng yêu thế?” Nhìn Lục Dữ xoay người ngồi xổm xử lý chuột tre, hai tai đỏ hồng, Thịnh Ngọc Châu nghịch ngợm trêu chọc.

Bị đùa giỡn, mắt Lục Dữ sáng lập loè, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, chính vì nguyên nhân ấy, Thịnh Ngọc Châu mới dám được một tấc lại muốn lấn một thước.

Nghe tiếng cười yêu kiều bên tai, tuy rằng Lục Dữ cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng trong lòng lại hy vọng Thịnh Ngọc Châu có thể ở bên cạnh mình mãi như vậy.

Ban đầu, chỉ cần có thể tiếp cận Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ đã cảm thấy thỏa mãn rồi, tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng dám nghĩ, sẽ có một ngày mình hái được đóa hoa phú quý nhân gian này.

Khi Thịnh Ngọc Châu nói ra câu muốn ở bên anh, trong đầu Lục Dữ nổ ầm ẩm như bị b.o.m ném trúng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Thịnh Ngọc Châu sẽ nói với mình như vậy.

Không quan tâm Thịnh Ngọc Châu là thật lòng hay giả ý, hoặc chỉ thuận miệng nói ra lừa gạt mình, nói đùa với mình, trong lòng Lục Dữ đều cảm thấy đời này đáng giá.

Cố Diệp Phi

Nhìn cô gái đang cười nói vui vẻ trước mặt, dã vọng trong lòng anh càng lúc càng đậm, nếu như tất cả… Tất cả đều là sự thật, nếu… Nếu anh có thể cưới Thịnh Ngọc Châu…

Lục Dữ cúi đầu, rũ mi, không để Thịnh Ngọc Châu nhìn ra sắc mặt mình, sợ Thịnh Ngọc Châu chán ghét.

……

Buổi tối lại là một bữa ăn ngon, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy cuộc sống này coi như mỹ mãn.

Ăn ngon, ăn no, còn nấc cụt một cái.

Lục Thu Hạo cũng hiếm khi được ăn no như vậy, cậu nằm liệt ra ghế, dùng tay xoa bụng mình, no quá, vui quá, hì hì hì…

Lục Dữ không làm ra hành động mất hình tượng như vậy, chỉ liếc mắt nhìn hai người ăn no căng bên cạnh một cái, rồi đứng dậy, thu dọn bát đũa.

“Đi thôi, tôi đưa em về.” Khi Lục Dữ đưa Thịnh Ngọc Châu về khu tập thể thanh niên trí thức, vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu định đưa lương thực cho Lục Dữ mang về luôn, nhưng anh lại nói lát nữa có việc phải làm, không tiện. Trước khi rời đi, con ngươi nhìn về phía khu tập thể thanh niên trí thức còn mang theo thâm ý.

Lúc này hai người Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi cũng đã ăn tối xong, đang chuẩn bị ra ngoài.

Phát hiện hướng bọn họ đi là ngọn núi sau khu tập thể, mắt Lục Dữ lóe lên vài cái, sau khi nói câu tạm biệt với Thịnh Ngọc Châu, lập tức trở về theo hướng nhà mình.

Chỉ là, đến nơi người khác không nhìn thấy, Lục Dữ lại chuyển hướng, đi về phía rừng trúc sau khu tập thể thanh niên trí thức.

Loading...