XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 149: Oán giận (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:29:34
Lượt xem: 70
“Ừ.”
Tuy rằng trong lòng căm giận Giang Quả Nhi, Lê Thừa Du lại không lộ ra ngoài mặt, ngược lại còn vô cùng ôn hòa nhã nhặn nhìn cô ta: “Mấy ngày tiếp theo, phải làm phiền em rồi.”
“Hả?” Giang Quả Nhi không hiểu ý Lê Thừa Du, mấy ngày tiếp theo làm phiền cô ta là sao?
“Anh bị thương, khả năng có điểm bất tiện, phiền em chăm sóc anh…” Lê Thừa Du cười nói ôn hòa, cô hại tôi bị thương, chẳng lẽ không định chăm sóc tôi sao?
Giang Quả Nhi sửng sốt, sau đó lập tức đồng ý. Chăm sóc người bệnh sao? Thăm hỏi dịu dàng chắc chắn có thể sinh ra tình cảm đồng cam cộng khổ.
……
Mãi đến giữa trưa Thịnh Ngọc Châu mới gặp được Lục Dữ, cô mừng rỡ: “Lục Dữ, anh biết không, trong khu tập thể thanh niên trí thức chúng tôi có người lén ra ngoài hẹn hò lúc nửa đêm, bị ngã gãy chân đó…”
Cô gái ríu rít đến gần Lục Dữ, dáng vẻ “Kể cho anh nghe bí mật”, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra dáng vẻ nghịch ngợm, khiến người ta buồn cười.
“Hả? Ai thế?” Biết Thịnh Ngọc Châu muốn mình trả lời thế nào, Lục Dữ mở miệng theo ý cô, đây đều là tâm đắc Lục Dữ rút ra được trong khoảng thời gian chung đụng với Thịnh Ngọc Châu.
Quả nhiên, Lục Dữ vừa mở miệng, khuôn mặt cười kiều tiếu của Thịnh Ngọc Châu càng diễm lệ hơn: “Ngoài Lê Thừa Du với Giang Quả Nhi, còn ai vào đây nữa. Tôi nói rồi mà, báo ứng cả, hừ, ai bảo hôm qua anh ta định đánh tôi!”
“Thật không ngờ, hơn nửa đêm bọn họ thật sự ra ngoài chui rừng cây nhỏ, còn là rừng trúc đó…” Nói tới câu này, Thịnh Ngọc Châu đè thấp giọng, tránh người khác nghe thấy bản thân bát quái chuyện xấu hổ này.
Nghe Thịnh Ngọc Châu nói xong, cả người Lục Dữ cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Ừ.”
“Lục Dữ, tôi như vậy có phải rất xấu bụng không?” Cặp mắt lộng lẫy của Thịnh Ngọc Châu sáng ngời, rõ ràng Lê Thừa Du bị ngã gãy chân, cô còn đứng đây vui sướng khi người ta gặp họa, có phải không tốt hay không?
“Lê Thừa Du bị ngã gãy chân là do em sao?” Lục Dữ không trả lời câu hỏi của Thịnh Ngọc Châu mà hỏi lại một câu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Không phải.” Nghe thấy câu hỏi, Thịnh Ngọc Châu sửng sốt khẽ lắc đầu, sao cô có thể làm ra chuyện kiểu này?
“Vậy đâu cần hỏi, vốn dĩ quan hệ giữa em với cậu ta đã không tốt rồi, cậu ta ra sao cũng không liên quan đến em, em không bỏ đá xuống giếng, cũng không phải em tự tay làm, sao em lại cảm thấy bản thân rất xấu?”
Khi thấy đôi mắt rực rỡ kia nhìn mình, trong mắt còn phiếm chút lo lắng, cô lo lắng điều gì? Lo vết thương của Lê Thừa Du sẽ không lành lại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-149-oan-gian-3.html.]
Dù hiểu lầm, Lục Dữ vẫn trấn an một câu, câu đầu tiên cũng nhắc nhở, quan hệ giữa hai người không tốt.
Lục Dữ từng nghe người khác nói, trước đây Thịnh Ngọc Châu thích Lê Thừa Du, vẫn luôn theo đuổi đối phương.
Lúc ấy Lục Dữ nghe xong, trong lòng ê ẩm, có chút bực bội, ê ẩm vì trước đó Thịnh Ngọc Châu từng theo đuổi người khác, bực chính vì Lê Thừa Du không nhìn trúng Thịnh Ngọc Châu, nhưng trong bực có vui, nếu Lê Thừa Du coi trọng cô, bọn họ ở bên nhau, làm gì còn đất cho anh diễn.
Cố Diệp Phi
Lục Dữ tự hiểu lấy mình, thân phận của anh so với Thịnh Ngọc Châu chính là cách biệt trời đất, bây giờ anh có thể chạm tới, nhưng rất có thể chỉ một ngày sau cô sẽ bay đi.
Anh phải mau chóng trưởng thành!
Lục Dữ nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu, sau đó cúi đầu, con ngươi sáng lập lòe. Mỗi tháng chỉ có một ngày nghỉ phép, tháng này anh đã định lên thị trấn với Thịnh Ngọc Châu, vậy thì, anh phải tìm thời gian…
Thịnh Ngọc Châu được dỗ dành căn bản không biết Lục Dữ nghĩ nhiều như vậy, dung nhan kiều diễm sáng lên dưới ánh mặt trời, miệng nở nụ cười xán lạn, mắt nhìn Lục Dữ tràn đầy vui vẻ: “Tôi biết rồi, Lục Dữ, anh tốt nhất.”
Lục Dữ tốt bụng thật đấy, Thịnh Ngọc Châu sung sướng ngẫm nghĩ, trong lòng đã không còn bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Lục Dữ nói đúng, quan hệ giữa cô với Lê Thừa Du kém như vậy, cô có suy này có gì không đúng? Cô đâu phải thánh mẫu, cũng không phải thánh nhân, hơi xấu tính thì có làm sao?
Cô vẫn là cô, vẫn là cô gái xinh đẹp kiều diễm không ai sánh bằng!
“Lục Dữ, tan làm chúng ta cùng nhau lên núi nhé? Em với anh cùng đi bắt thỏ.” Thịnh Ngọc Châu vẫn nhớ con thỏ lần trước cô ôm cây đợi thỏ bắt được, cô không dám đi một mình, đương nhiên phải rủ Lục Dữ đi cùng rồi.
Lỡ mình lại gặp may mắn, gặp được một con thỏ khác đáng yêu như vậy thì sao?
Thịt nướng thịt nướng! Thỏ nướng thỏ nướng!
Không thì làm thỏ kho cũng được, thỏ đáng yêu như vậy, kho lên chắc chắn vô cùng ngon.
Vừa nghĩ tới thôi, Thịnh Ngọc Châu đã nuốt nước miếng rồi, giây tiếp theo bụng phát ra tiếng kháng nghị “Ùng ục”, chủ nhân ta đói bụng, mau cho ta ăn cơm đi!!!
Trong khoảnh khắc âm thanh kia phát ra, da thịt phấn nộn của Thịnh Ngọc Châu nhuộm đẫm màu hồng, hơi xấu hổ ôm lấy bụng mình. Đừng kêu nữa, đừng kêu giống quỷ c.h.ế.t đói đầu thai như vậy có được không?
A, cô quên mất, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, vì không kiên nhẫn ở quán ba nọ, cũng vì quyển sách người phụ nữ nào đó viết, căn bản cô chưa ăn một miệng nào đã lên xe rời đi.
Vậy không phải… Quỷ c.h.ế.t đói đầu thai sao?