XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 153:Tâm mệt
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:12:16
Lượt xem: 59
“Hả, Lục Dữ? Sao anh lại qua bên này?” Thịnh Ngọc Châu không ngờ sẽ nhìn thấy Lục dữ, không phải sáng nay anh vừa mới đưa cơm qua đây sao?
“Em làm sao thế?” Lục Dữ không trả lời câu hỏi của Thịnh Ngọc Châu, mà nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ của cô, dò hỏi.
Nghe Lục Dữ hỏi, lại nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa hết giận, khuôn mặt xinh đẹp phồng lên: “Còn không phải tại cái tên Thanh niên trí thức thiểu năng trí tuệ Lê Thừa Du kia sao? Vậy mà anh ta định cướp đồ của tôi, bị tôi dùng chậu đập vài cái rồi, tức c.h.ế.t đi được!”
Nói tới câu cuối, hình như Thịnh Ngọc Châu đã thoải mái hơn, tuy rằng tên thiểu năng trí tuệ kia hơi đáng giận, nhưng hình như mình không hề chịu thiệt nhỉ?
Nghe câu trả lời của Thịnh Ngọc Châu, sắc mặt Lục Dữ trở nên âm trầm, Lê Thừa Du… Chân gãy rồi vẫn chưa biết thu liễm sao?
“Vậy em có bị thương không?” Lục Dữ quan tâm vấn đề này hơn cả, đồ bị cướp hay không cũng không sao, sau này có thể cướp trở lại, nhưng người không thể bị thương.
“Đương nhiên là không rồi.” Nói tới chuyện này, Thịnh Ngọc Châu lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, phụ nữ thời đại mới lợi hại như cô, sao có thể bị thương?
“Vậy là tốt rồi…” Lục Dữ nói theo, sau đó lại nhìn thấy hai mắt Thịnh Ngọc Châu nhìn anh chằm chằm, giống như đang muốn chỉ trích anh, khiến anh mím môi trầm mặc.
“Lục Dữ, anh nên phỉ nhổ anh ta với tôi mới đúng!” Khuôn mặt kiều diễm của Thịnh Ngọc Châu vô cùng sinh động, mắt đẹp trừng Lục Dữ.
Còn muốn làm bạn trai cô không?
“Ừ, anh ta không đúng.” Lục Dữ không biết cách ăn nói, chỉ biết cách giải quyết sau lưng, chỉ là, Lục Dữ không muốn cho Thịnh Ngọc Châu biết điều này, sợ dọa Thịnh Ngọc Châu, cũng sợ sau khi Thịnh Ngọc Châu biết, cảm thấy anh như vậy không tốt sẽ rời xa anh.
Nhìn Lục Dữ phụ họa khô cằn như vậy, Thịnh Ngọc Châu lại trợn mắt khinh bỉ một cái, sau đó nện bước đi về phía bờ ruộng bên kia.
“Lục Dữ, tôi không thích ở khu tập thể thanh niên trí thức, ở đó không tốt chút nào.”
Cố Diệp Phi
Cô không thể hòa hợp với đám thanh niên trí thức kia, bạn cùng phòng cũng khiến ngời ta chán ghét, không ăn cơm ở đó vẫn phải tắm rửa, cô nhặt củi về nhóm lửa bọn họ còn nói cô lãng phí diêm của bọn họ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-153tam-met.html.]
Lần trước lên thị trấn cô đã xem nhẹ vấn đề này, không mua diêm về nhóm lửa, nên đám người kia luôn nhằm vào cô.
Cô đọc tiểu thuyết, cô biết vì sao Giang Quả Nhi nhằm vào cô như vậy. Nhưng mà từ sau khi xuyên tới niên đại này, cô không hề tiếp tục quấn lấy Lê Thừa Du, đã nói bọn họ thế nào cũng không liên quan đến cô, nhưng Giang Quả Nhi vẫn luôn dùng đủ loại ám chỉ nhằm vào cô…
Nói thật, hành vi ngày hôm qua và hôm nay của Lê Thừa Du cũng đã nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu, có rất nhiều chuyện không phải cô chỉ cần dùng miệng là có thể giải quyết.
Dung nhan kiều diễm của Thịnh Ngọc Châu có chút ảm đạm, khiến Lục Dữ nhìn Thịnh Ngọc Châu cũng không thoải mái, anh hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Có phải còn người khác, bắt nạt em không?”
“Không phải vấn đề này, chỉ là cảm thấy…” Chỉ là nhất thời cảm thấy có chút mệt mỏi, là kiểu mệt cả thể xác và tinh thần, ban ngày phải làm việc, buổi tối phải đọc sách, ngoài ra còn phải trình diễn cung đấu với người nào đó trong khu tập thể… Quá mệt mỏi.
Lục Dữ không biết ý nghĩ trong đầu Thịnh Ngọc Châu lúc này, chỉ biết không thích vẻ mặt ảm đạm tối nghĩa của Thịnh Ngọc Châu, anh thích cô luôn nở nụ cười tươi đẹp diễm lệ, lộng lẫy lóa mắt.
“Cảm thấy gì?” Không hiểu lòng phụ nữ, Lục Dữ không đoán ra được nửa tiếp theo Thịnh Ngọc Châu tạm dừng kia có ý gì, nghĩ mãi không ra, đành lên tiếng hỏi.
Khi hỏi câu này, hai mắt anh vẫn luôn nhìn Thịnh Ngọc Châu chăm chú, muốn tìm hiểu qua biểu cảm trên mặt Thịnh Ngọc Châu xem cô bị làm sao.
“Chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt.” Thịnh Ngọc Châu chần chờ hai ba giây, giống như đang nghĩ xem nên dùng từ ngữ thế nào để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này, cuối cùng vẫn nói thẳng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Mệt mỏi?
Niên đại này, Lục Dữ chưa từng tiếp xúc với hai từ “Tâm mệt”, chỉ biết mỗi ngày sau khi làm việc xong, cả người đều mệt mỏi.
Nên vừa nghe Thịnh Ngọc Châu nói, Lục Dữ đã đoán do cô làm việc quá nhiều, cảm thấy quá mệt mỏi, quá vất vả, nên tâm trạng không tốt.
“Tôi giúp em.” Lục Dữ cảm thấy đây hoàn toàn không phải vấn đề, chút việc Thịnh Ngọc Châu phải làm, Lục Dữ tiện tay là có thể nhẹ nhàng giải quyết.
“Hả? Giúp tôi?” Trong đầu Thịnh Ngọc Châu hiện lên một loạt dầu chấm hỏi, giống như đang nói: Anh giúp tôi? Giúp cái gì? Giúp tôi xuyên trở về sao?
“Công việc đồng áng của em cũng không nhiều, tôi có thể làm giúp em.” Lục Dữ đứng nghiêm trang trước mặt Thịnh Ngọc Châu, nghiêm túc trả lời.