XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 165: Sốt ruột rồi, nóng nảy rồi
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:19:09
Lượt xem: 54
“Thanh niên trí thức Thịnh, nghe nói cô muốn kết hôn với Lục Dữ à? Có phải sự thật không?” Buổi chiều, khi Thịnh Ngọc Châu chuẩn bị ra đồng làm việc, thôn dân gặp cô trên đường đều tò mò hỏi thăm một câu.
“Đúng đấy, thanh niên trí thức Thịnh, khi nào kết hôn thế? Sao không nói với chúng tôi một tiếng? Có phải thẹn thùng không?”
“Chắc chắn rồi, người ta là vợ chồng son, các bà hóng hớt như vậy làm gì!”
Mấy bà thím tôi một câu bà một câu, không cần chính chủ mở miệng, đã có thể bắt đầu tán chuyện rồi.
Mà Thịnh Ngọc Châu hiện tại vừa ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức chưa lâu, vẫn trên đường cái, nghe thấy lời này, cũng nghi hoặc nhìn về phía bọn họ.
Hả? Cô nói muốn kết hôn với Lục Dữ khi nào? Tin đồn ở đâu ra vậy?
“Không phải đâu các thím, các thím nghe từ đầu cái tin cháu sắp kết hôn với Lục Dữ thế?” Hình như cô chưa từng nói mà… Đột nhiên, Thịnh Ngọc Châu nhớ lại.
Giữa trưa nay mình nói với đám nữ thanh niên trí thức cùng phòng mấy lời kia, khả năng đã truyền ra ngoài rồi.
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu mới ý thức được thế nào là lòng người hiểm ác, cô mới ngủ một giấc buổi trưa thôi, vậy mà đã lan truyền khắp nơi rồi.
Hơn nữa, những lời này không thể xem như lời đồn vớ vẩn, bởi vì đúng là do chính miệng cô nói ra.
“Không phải sao? Thím nghe thanh niên trí thức khác trong khu tập thể nói vậy… Thanh niên trí thức Thịnh với Lục Dữ đang tìm hiểu nhau, vậy mà chưa nghĩ tới vấn đề kết hôn sau này à?”
Có bà thím nghi hoặc hỏi, chỉ mong cô kết hôn sớm chút, nếu không sao thằng con trai ngu ngốc nhà bà ấy có thể từ bỏ?
Hiện tại vẫn đang xúi giục bà ấy giúp mình theo đuổi Thịnh Ngọc Châu, không nhìn xem Thịnh Ngọc Châu da thịt non mịn kia có làm được việc gì không? Đừng nói hiếu thảo với mẹ chồng, chỉ sợ giống như Lộ Ba, cưới vợ thành phố xong lại vứt bỏ mẹ già.
Hơn nữa nhà Thịnh Ngọc Châu có bối cảnh có địa vị, cha mẹ là nhà khoa học đó, ai biết khi nào sẽ được gọi về thành phố, có chỉ tiêu về thành phố rồi, hoặc người nhà Thịnh Ngọc Châu tự mình tới đón, cô ấy chạy mất thì sao?
Đúng là thằng con ngốc, không hiểu chuyện chút nào, vẫn phải để bà mẹ già từng trải qua thế gian hiểm ác này nhọc lòng mới được.
“Như vậy không hay đâu! Chủ tịch Mao vĩ đại từng nói, yêu đương không vì mục đích kết hôn đều là chơi lưu manh, không phải thằng nhóc Lục Dữ kia không chịu chứ?” Bác gái lộ ra vẻ mặt để bác đứng ra đòi lại lẽ phải cho Thịnh Ngọc Châu, hùng hổ sắn tay áo lên chuẩn bị đi tìm Lục Dữ tính sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-165-sot-ruot-roi-nong-nay-roi.html.]
“Đúng đấy, thanh niên trí thức Thịnh, cô đừng sợ, có chúng tôi ở đây, chắc chắn sẽ làm chủ cho cô!” Các thím khác cũng vội vàng gật đầu, hai người này mau ở bên nhau đi, đừng lăn lộn nữa.
Vì Thịnh Ngọc Châu chưa kết hôn, đám nhãi con trong nhà cho rằng sớm muộn gì Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ cũng chia tay, vẫn yên lặng theo dõi đối phương, xem xem biết đâu cũng có lúc vận may rơi trúng đầu mình.
Mọi người đều nói Trần Bân Nguyên nhà thím Trần kén cá chọn canh, chướng mắt đám con gái trong thôn bọn họ, còn không phải vì ngày đầu tiên trở về đã gặp đáo hoa phú quý nhân gian Thịnh Ngọc Châu này sao. Nhưng cũng đúng thôi, cô ấy xinh đẹp thật.
Đừng nói thôn này, ngay cả thôn bên cạnh, thậm chí trong thị trấn, bọn họ cũng chưa từng gặp ai có khuôn mặt hồ ly tinh không an phận như vậy. Bọn họ chán ghét người đẹp kiểu này, nhưng không đại biểu đám nhãi con trong nhà cũng chán ghét.
“Dạ dạ…” Đương nhiên Thịnh Ngọc Châu không biết ý đồ trong lòng các thím này, cũng không hiểu vì sao bọn họ lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ đã bị sức hút từ nhân cách của mình chinh phục rồi?
Cô lợi hại thật đấy!
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, nghe nói… Bụng này của cô không giấu được lâu đâu, vẫn nên kết hôn sớm chút thì hơn.” Một bà thím trong đám nhìn lướt qua bụng Thịnh Ngọc Châu, nhỏ giọng nói.
Nụ cười gượng nhưng không mất lễ phép lập tức biến mất bên đôi môi căng mọng, Thịnh Ngọc Châu nhìn bà thím trước mắt, vẻ mặt lạnh lùng hỏi lại: “Thím, nghe nói hôm trước có người làm chuyện xấu ở đống cỏ khô bên kia, không biết thím có nhìn thấy người đó là ai không?”
Sắc mặt bà thím kia lập tức sa sầm xuống, giọng điệu phẫn nộ: “Thịnh Ngọc Châu, cô đang ám chỉ ai đấy hả? Con mẹ nó ai chui đống cỏ khô?”
Cố Diệp Phi
Dáng vẻ giận dữ kia như muốn xông tới xâu xé Thịnh Ngọc Châu một phen vậy.
“Cháu đã nói là thím chui đống cỏ khô đâu? Sao thím lại kích động như vậy?” Ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Ngọc Châu biến thành ngây thơ vô tội, giống như đang nghi ngờ vì sao thím này lại kích động thế, chẳng lẽ là sự thật?
Ánh mắt và biểu cảm này khiến bà thím kia tức điên, muốn xông tới tát cho Thịnh Ngọc Châu một cái.
Thịnh Ngọc Châu đã biết bản tính của bà thím này từ lâu, cô mau chóng trốn sang bên cạnh, hành động rất nhanh nhẹn, căn bản không giống một cô thiếu nữ yếu ớt có thể làm được.
Bà thím kia vồ hụt lảo đảo vài bước, sau đó ngã lăn quay ra đất.
Thịnh Ngọc Châu ở bên vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi: “Ai nha, thím ơi, sao thím lại tức giận như vậy? Cháu đâu nói thím, thím kích động như vậy làm gì?”
Mọi người xem, bà ta sốt ruột rồi, bà ta nóng nảy rồi.