XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 171: Hoặc bồi tiền hoặc bồi người
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:23:48
Lượt xem: 79
“Anh đừng mơ!” Vừa nghe thấy Triệu Mộc nói ra lời này, Giang Quả Nhi lập tức nổi giận mắng to, hai mắt lạnh lùng chứa đầy kháng cự và phiền chán.
Triệu Mộc là thứ gì? Anh ta có tư cách cưới mình sao? Không tự xem xem anh ta có xứng không?
Đến từ chối Giang Quả Nhi còn không muốn từ chối khéo, trên mặt còn lộ vẻ kháng cự, khinh thường như vậy, khiến Triệu Mộc càng giận cô ta.
Triệu Mộc này làm sao? Tốt xấu gì Triệu Mộc hắn cũng giỏi việc nhà nông… Khụ khụ, tốt xấu gì Triệu Mộc hắn cũng khỏe mạnh cường tráng, rất nhiều người trong thôn đều sợ hắn, chắc chắn có thể bảo vệ Giang Quả Nhi.
Đương nhiên Triệu Mộc cũng đã nghe thấy những lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn về Giang Quả Nhi, nói Giang Quả Nhi với nam thanh niên trí thức tên Lê Thừa Du kia rất thân thiết, đang tìm hiểu nhau, còn hay chui rừng cây nhỏ gì đó.
Triệu Mộc cảm thấy bản thân là đàn ông, không nên so đo mấy chuyện này với con gái, trước kia Giang Quả Nhi thế nào không liên quan đến anh ta, anh ta còn chưa chê Giang Quả Nhi là hoa tàn bại liễu đâu, Giang Quả Nhi lại dám chê anh ta… Hừ!
“Thanh niên trí thức Giang, hiện giờ cô chỉ có hai con đường để đi, hoặc là bồi thường tiền cho tôi, hoặc là dùng bản thân bổi thường, nếu không, tôi sẽ nói chuyện của cô cho toàn bộ thôn dân biết.”
Triệu Mộc trừng mắt với Giang Quả Nhi, ánh mắt hung thần ác sát, giọng nói đầy uy hiếp, anh ta không tin Giang Quả Nhi dám không nghe theo: “Đến lúc ấy, để tôi xem xem thanh niên trí thức Lê kia còn cần cô không?”
Nghe thấy Triệu Mộc dùng chuyện này uy hiếp, Giang Quả Nhi lộ ra vẻ mặt phẫn uất, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, cố nén lửa giận trong lòng, giống như muốn đánh nhau với Triệu Mộc, lại giống như muốn cắn xé anh ta vậy.
Hai mươi đông, từ khi xuống nông thôn tới này, tất cả số tiền cô ta có cộng lại vẫn chưa được mười đồng, hiện tại còn đưa tất cả tiền cho Lê Thừa Du, để anh ta đi chữa chân rồi.
Gả cho Triệu Mộc? Chuyện này càng không có khả năng, cô ta đã quyết định sẽ gả cho Lê Thừa Du rồi, tương lai không cần làm gì cả, chỉ cần hưởng phúc là được.
Suy xét qua suy xét lại, căn bản không cần nghĩ, Giang Quả Nhi đã trực tiếp loại bỏ khả năng thứ hai.
“Tôi không có hai mươi đồng.” Giang Quả Nhi mím môi, ánh mắt quật cường nhìn Triệu Mộc: “Toàn bộ gia sản của tôi cộng lại cũng chỉ hai ba đồng.”
Hai, ba đồng?
Triệu Mộc nghe vậy lập tức nhíu mày: “Cô đang đuổi ăn mày đấy à? Mười đồng, nếu không cho, ngày mai tôi… Đêm nay tôi sẽ nói với đám anh em của mình, bảo bọn họ lan truyền khắp thôn!”
Hai, ba đồng có thể làm gì? Đủ cho anh ta cưới vợ sao?
Triệu Mộc nhìn Giang Quả Nhi trước mắt từ trên xuống dưới, miễn cưởng đủ điều kiện làm vợ anh ta. Triệu Mộc nheo mắt, quanh nơi này không một bóng người, nếu Giang Quả Nhi không còn trong trắng, có phải chắc chắn sẽ gả cho anh ta hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-171-hoac-boi-tien-hoac-boi-nguoi.html.]
Cố Diệp Phi
Phát hiện ra ánh mắt dâm dục của Triệu Mộc, Giang Quả Nhi lui về phía sau một bước theo bản năng, cảnh giác nhìn đối phương. Đáng chết! Cô ta quên mất Triệu Mộc trước mắt là tên côn đồ, nếu thật sự làm ra chuyện gì đó…
“Năm đồng, nhiều nhất chỉ có năm đồng, tôi còn phải vay người khác. Anh lấy thì lấy, không thì thôi, tùy anh quyết định.” Giang Quả Nhi tỏ thái độ cương quyết, nói với Triệu Mộc.
Vừa nói cô ta vừa nhìn lướt qua cành cây đầy gai nhọn bên cạnh, nếu Triệu Mộc dám làm gì cô ta, cô ta sẽ dùng thứ này đ.â.m mù mắt Triệu Mộc, nếu không thì đánh què tay anh ta, Giang Quả Nhi không tin mình không giải quyết được đối phương.
Nhìn thái độ kiên định của Giang Quả Nhi, Triệu Mộc nhíu mày như đang tự hỏi liệu năm đồng có đủ cho anh ta dùng hay không, anh ta bước lên trước một bước: “Cô thật sự không chịu làm vợ tôi à?”
Thực tế, Triệu Mộc cũng biết loại người ham ăn biếng làm như mình, trong thôn không có gia đình nào đồng ý gả con gái cho anh ta, cho nên, anh ta mới có ý đồ với thanh niên trí thức xa quê, không nơi nương tựa.
“Không được! Nếu anh khăng khăng đòi một cô vợ, tôi có thể giúp anh…” Đột nhiên Giang Quả Nhi nhớ tới lời Triệu Mộc vừa nói, hiện tại trong tay cô ta không có một xu nào, giúp Triệu Mộc kia kiếm một cô vợ không phải không được.
Giang Quả Nhi nhớ tới Trần Xuân Hoa vẫn luôn đi theo mình, rất nghe lời mình, hay là… Làm vậy tiết kiệm được mấy đồng đó.
“Người giống anh, khả năng trong thôn không ai đồng ý gả con gái cho, nhưng mà, tôi có một người bạn, cũng tương đối khó gả ra ngoài…”
……
Buổi tối, khi trở lại khu tập thể thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu lại lấy ra hai cái bao tải, đưa cho Lục Dữ, bảo Lục Dữ mang về nhà anh.
Trong cái bao tải lớn đựng lương thực lần trước, Thịnh Ngọc Châu còn bỏ vào chút sách vở, và một chiếc hộp gỗ có khóa. Đó đều là đồ đạc cá nhận của Thịnh Ngọc Châu nên Lục Dữ không mở ra xem, cũng cho rằng không phải thứ gì quý giá.
Trong chiếc bao tải lần này,Thịnh Ngọc Châu bỏ chút quần áo và đồ ăn vặt quý giá vào, ngay cả khoai lang cô lén giấu đi trước đó cũng đưa hết cho Lục Dữ, để Lục Dữ mang về nhà trước, tránh bị người khác lấy mất, chẳng phải cô sẽ thiệt thòi sao?
Nhìn thấy mấy thứ này, Lục Dữ líu cả lưỡi, sao còn bỏ cả quần áo vào để anh mang về?
Lục Dữ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Thịnh Ngọc Châu, muốn Thịnh Ngọc Châu nói cho anh, vì sao cả quần áo cũng đưa anh mang về, hình như anh vẫn chưa đồng ý để Thịnh Ngọc Châu chuyển tới ở nhà mình đâu.
Thấy Lục Dữ cầm bao tải đứng sững sờ tại chỗ, Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc chớp chớp mắt: “làm sao vậy? Cảm thấy quá nặng à? Hay cảm thấy quá nhẹ?”
Thịnh Ngọc Châu ngẫm nghĩ một lát, hình như ngoài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ra, cô không bỏ nhầm thứ nào khác vào mà.
Sau đó cô thấp giọng, hỏi: “Có phải anh lại không muốn tôi chuyển qua ở bên đó hay không? Không hoan nghênh tôi à?”