XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 185: Có trộm
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:32:02
Lượt xem: 84
Thịnh Ngọc Châu không biết đám phụ nữ trong thôn nghĩ thế nào, có biết cô cũng không quan tâm, hiện tại cô đang bận lên núi đào rau dại với Lục Thu Hạo đây!
Vừa đến nơi hai người hẹn trước, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra Lục Thu Hạo đang ấm ức ngồi dưới đất, bên cạnh còn có mâ đứa trẻ con nghịch ngợm trong thôn, đang chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo Lục Thu Hạo, còn dùng đất đá ném cậu ấy.
Trông thấy cảnh tượng này, Thịnh Ngọc Châu lập tức trợn trừng mắt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Mấy đứa làm gì thế hả? Không được bắt nạt người khác.”
Theo tiếng mắng giận dữ, Thịnh Ngọc Châu cũng xông tới. Đám nhãi con nghịch ngợm này thiếu dạy dỗ hả?
Khi trông thấy Thịnh Ngọc Châu lao tới, Lục Thu Hạo đang ấm ức rũ đầu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, hai mắt còn đỏ ửng, khiến Thịnh Ngọc Châu nhìn thấy càng tức giận hơn.
Cô lập tức kéo Lục Thu Hạo ra sau lưng mình, bảo vệ cậu, khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận: “Sao các em lại bắt nạt người khác như thế?”
Đám trẻ nghịch ngợm kia chỉ tầm sáu bảy tuổi, suốt ngày lêu lổng trong thôn, làn da phơi nắng đen nhẻm, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, đều hơi sửng sốt.
Cũng vì Thịnh Ngọc Châu vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, không một cô gái nào trong thôn có thể so được với cô, thật sự đẹp giống như tiên nữ trên trời, ngày thường luôn cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách, không với tới được.
“Em, em, chúng em…” Đám trẻ nghịch ngợm thẹn thùng ấp a ấp úng, bị chị gái tiên nữ trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cho rằng bọn chúng là những bọn trẻ hư hỏng.
“Cậu ta là kẻ xấu!” Đám trẻ nghịch ngợm bị người lớn trong nhà dạy dỗ mưa dầm thấm đất, chỉ vào Lục Thu Hạo đưa ra kết luận, muốn chị gái tiên nữ cũng cách xa Lục Thu Hạo.
“A Hạo không phải kẻ xấu, cậu ấy là Kim Đồng trời cao ban cho chúng ta.” Thịnh Ngọc Châu lập tức phản bác, không cho phép bọn họ nói Lục Thu Hạo như vậy. Cậu ấy đáng thương biết mấy, đám trẻ này còn bắt nạt cậu ấy, mấy đứa có còn là người không?
“Kim Đồng là ai?” Đám trẻ nghịch ngợm chưa từng nghe chuyện thần thoại, không biết cũng phải.
Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu không định để ý đến đám trẻ nghịch ngợm này, nhưng vì sửa đúng ấn tượng của bọn trẻ về Lục Thu Hạo, Thịnh Ngọc Châu đành phải lừa dối… Khụ khụ, là thuận miệng kể một câu chuyện xưa mang sắc thái mộng ảo.
Kim Đồng, chính là Thiện Tài Đồng Tử trên trời, là đồng tử bên người Quan âm nương nương, vì biết thôn chúng ta đều là người chăm chỉ, biết cố gắng, nên mới để A Hạo hạ phàm tới thôn chúng ta…
Cô kể lung tung một đống lớn, muốn khoa trương bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng tỏ vẻ, người bắt nạt Kim Đồng giống đám trẻ nghịch ngợm các em, chắc chắn tương lai sẽ biến thành kẻ ngốc, còn ngốc hơn A Hạo, tương lai sẽ…
Đám trẻ nghịch ngợm càng nghe càng sửng sốt, đều há hốc mồm nhìn Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo.
Sau đó sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, lớn tiếng phản bác: “Chị, chị gạt người, chắc chắn chị nói dối chúng em!”
“Không tin? A, các em cứ chờ coi, đám trẻ nghịch ngợm hay bắt nạt người khác như các em, chắc chắn sẽ bị báo ứng!” Thịnh Ngọc Châu định nói chuyện này cho tiên sinh Ốc Đồng, sau lưng đám trẻ nghịch ngợm đều có cha mẹ, tìm cha bọn họ tính sổ.
Không được, thì cô sẽ phản kích, không nhân lúc đám trẻ nghịch ngợm này còn nhỏ đánh một trận, trưởng thành sẽ không đánh được.
Đương nhiên đám trẻ con nghịch ngợm không tin rồi, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi mơ hồ, bọn họ chưa từng nghe chuyện nào giống câu chuyện chị gái tiên nữ kia kể, hình như rất có lý.
Có đứa hoảng sợ chạy trốn, có đứa sợ bị liên lụy lại ấp úng xin lỗi, sau đó cũng chạy nhanh.
Thịnh Ngọc Châu đang dùng ánh mắt rà quét đất đá vụn trên mặt đường, chuẩn bị nhặt lên ném lại bọn trẻ: O.O
Ơ, không phải chứ, sao bọn trẻ lại chạy hết rồi? Cô vẫn chưa đánh mà?
Thịnh Ngọc Châu tức giận dùng đá vụn ném theo hướng bọn trẻ chạy đi, nhưng đám trẻ con nghịch ngợm chạy quá nhanh, với sức lực của Thịnh Ngọc Châu căn bản không thể ném xa như vậy.
Cô kéo tay Lục Thu Hạo, thương cậu bé đỏ cả hốc mắt: “A Hạo có đau không? Đều tại chị, chị nên ở bên em mới đúng!”
Lúc này cô không còn tâm trạng nào lên núi hái rau dại gì đó, lập tức lép Lục Thu Hạo đi về phía cánh đồng Lục Dữ làm việc, mách lẻo với Lục Dữ.
Nghe Thịnh Ngọc Châu mách lẻo xong, nhìn qua sắc mặt Lục Dữ vô cùng bình tĩnh, hình như cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-185-co-trom.html.]
Thịnh Ngọc Châu bực mình, trừng mắt lườm Lục Dữ một cái, sau đó kéo Lục Thu Hạo về nhà.
Thịnh Ngọc Châu không biết là, sau khi bọn họ rời đi, ánh mắt Lục Dữ trở nên u ám, đêm đó, có mấy người cha của đám trẻ nghịch ngợm kia bị đánh một trận, còn biết lý do vì bọn trẻ gây chuyện bên ngoài, về đến nhà lập tức đánh bọn trẻ một trận.
Đám trẻ nghịch ngợm vừa bị đánh vừa khóc hu hu… Hóa ra là sự thật, thật sự sẽ xui xẻo… Hu hu hu…
Đương nhiên mẹ của bọn trẻ muốn che chở cho con mình rồi, kết quả bị đám đàn ông đang bực bội kia đẩy ra, thậm chí có người còn bị đánh lây.
Buổi tối, khi Lục Dữ về đến nhà, Thịnh Ngọc Châu dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lục Dữ: “Lục Dữ, anh về muộn như vậy, có phải đã làm chuyện tốt gì không?”
Lục Dữ không muốn cho Thịnh Ngọc Châu biết hành vi bạo lực của mình, không đáp lời.
“A Hạo là bé ngoan.” Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, mở miệng nói với Lục Dữ, ánh mắt mang chút trách cứ, nhưng lại giống như thông cảm. Dù sao ở trong thôn thân phận của Lục Dữ cũng tương đối xấu hổ, nếu như nén giận… Hình như cũng không khó hiểu… Không khó hiểu mới là lạ.
Đáng giận, sao người trong thôn lại có thể đối xử với Lục Dữ và Lục Thu Hạo như vậy? Thật sự rất quá đáng.
Thấy Thịnh Ngọc Châu vẫn tức giận, hai mắt cũng đỏ lên, có vẻ như sắp khóc rồi, Lục Dữ mím môi, đành phải nói ra một phần sự thật: “Yên tâm, tôi đã… Đã dạy dỗ bọn họ rồi.”
Câu này vừa nói ra, hai mắt Thịnh Ngọc Châu lập tức sáng lên: “Thật chứ? Có đánh bọn họ kêu cha gọi mẹ không?”
Thịnh Ngọc Châu hoàn toàn không xấu hổ trước hành vi cậy lớn h.i.ế.p nhỏ, ngược lại, còn cảm thấy Lục Dữ làm vậy là đúng!
Nghĩ đến cảnh tượng khi đám đàn ông kia bị mình đánh, hình như… Có gào lên mấy tiếng, Lục Dữ khẽ gật đầu.
Thịnh Ngọc Châu lập tức cười càng tươi hơn, vô cùng vui vẻ, đồng thời còn cúi đầu nói với Lục Thu Hạo: “A Hạo, anh trai em đã báo thù giúp chúng ta rồi, có vui không?”
Lúc này Lục Thu Hạo hoàn toàn không nghĩ tới đám trẻ nghịch ngợm ấy, trong đầu chỉ có một vấn đề duy nhất. Cậu nghi hoặc nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, hỏi: “Chị Ngọc Châu, em thật sự là Kim Đồng?”
Thịnh Ngọc Châu sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu, giọng vô cùng khẳng định: “Đương nhiên rồi, nếu không sao chị gái tiên nữ tốt như chị lại thân với A Hạo như vậy? A Hạo nhà chúng ta chính là Kim Đồng vô cùng giỏi giang đó!”
Lục Dữ ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, mặt đầy nghi hoặc, nhưng không mở miệng hỏi chuyện. Tiếng trò chuyện náo nhiệt ấy vô cùng ấm áp như xoa dịu hết táo bạo trong lòng anh.
Buổi tối.
Lúc đi tắm rửa, Lục Dữ lấy quần áo hôm nay phơi trên sào theo bản năng, khi mặc vào đột nhiên anh nhớ tới, quần xà lỏn này là Thịnh Ngọc Châu giặt cho anh…
Đền giờ đi ngủ vẫn cảm thấy không được tự nhiên, lúc nào cũng thấy cả người khô nóng… Bàn tay trắng nõn kia của Thịnh Ngọc Châu giặt nó, có lẽ còn chà xát… Nghĩ đến đây, Lục Dữ càng khó đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Thịnh Ngọc Châu vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, hơi khát định đi uống nước lại nghe thấy có tiếng nước từ bên ngoài truyền đến, khiến cô sợ hãi.
Cô vội vàng chạy tới phòng Lục Dữ, muốn nói với anh, có trộm.
Lại phát hiện Lục Dữ cửa phòng đang rộng mở.
Ách… Trầm mặc một lúc, Thịnh Ngọc Châu mới ý thức được, có thể người bên ngoài chính là Lục Dữ, sớm như vậy anh đã dậy làm việc rồi sao?
Vừa ra ngoài lập tức nhìn thấy Lục Dữ, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời mở miệng gọi: “Lục Dữ.”
Sau đó, phát hiện Lục Dữ đang ngồi xổm trước chậu nước… giặt quần đùi, hơn nữa… Hơn nữa còn hai chiếc.
Lúc này Lục Dữ cũng đã nghe thấy Thịnh Ngọc Châu gọi mình, người anh lập tức cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía chiếc quần đùi mình đang giặt theo bản năng…
Thịnh Ngọc Châu: Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng có trộm nữa! Lục Dữ, anh đang làm gì thế?
Lục Dữ: Đừng hỏi, hỏi chính là hiện trường xấu hổ muốn độn thổ!