XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 194: Mát xa tay
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:48:08
Lượt xem: 54
Buổi chiều, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy bụng mình đau âm ỉ, cô buông quyển sách trong tay xuống, đi rót một cốc nước ấm.
Không phải Thịnh Ngọc Châu không khuyên Lục Dữ học tập, ngược lại, vì biết tương lai thế nào, Thịnh Ngọc Châu rất hy vọng Lục Dữ có thể học tập chung với mình. Lục Dữ cũng không nghĩ nhiều, Thịnh Ngọc Châu bảo sao làm vậy, cảm thấy học thêm chút tri thức cũng tốt, sau này càng có thêm đề tài để nói chuyện với Thịnh Ngọc Châu.
Khi Thịnh Ngọc Châu vừa uống hết cốc nước ấm, lại nhìn thấy bóng dáng Lục Dữ ở bên ngoài, cô ngửa mặt quan sát sắc trời theo bản năng, trời vẫn còn sớm mà.
“Anh quên thứ gì à?”
“Tan làm rồi.” Lục Dữ thản nhiên đáp lại, hiện tại tay anh hơi nhức mỏi, rất muốn ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi, nhưng lại không muốn để Thịnh Ngọc Châu biết vì muốn về nhà sớm anh đã làm việc chăm chỉ đến mức toàn thân đau nhức như vậy.
Anh muốn tỏ vẻ mình không gì không làm được trước mặt Thịnh Ngọc Châu, hoặc ít ra trong phương diện đồng đáng, anh vẫn có chút ưu điểm.
Đúng là Thịnh Ngọc Châu không phát hiện ra tình huống thật sự của Lục Dữ bởi vì anh quá bình tĩnh. Cô rót một cốc nước ấm, đẩy tới trước mặt Lục Dữ, rồi ngồi xuống, đồng thời kinh ngạc hỏi một câu: “Còn sớm như vậy đã tan làm rồi?”
“Ừ.” Nhìn cốc nước ấm trước mặt mình, Lục Dữ không động vào, sợ khi mình cầm cốc nước lên, hai tay sẽ không nhịn được run rẩy.
Thấy Lục Dữ không có bất kỳ hành động nào, Thịnh Ngọc Châu chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn anh: “Tôi vừa uống rồi, không nóng đâu.”
Lục Dữ trầm mặc nửa giây, hơi mất tự nhiên từ chối lời mời nhiệt tình của Thịnh Ngọc Châu: “Tôi, vẫn chưa khát lắm, để lát nữa rồi uống…”
“Ừ.” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, cặp mắt sáng long lanh nhìn Lục Dữ, nhẹ nhàng mở miệng quan tâm: “Lục Dữ, có phải đào kênh rạch rất mệt không? Hôm nay tôi nghe người trong thôn nói, bọn họ đều không muốn đi.”
Giọng nói ngọt ngào của Thịnh Ngọc Châu chậm rãi truyền đến, đương nhiên Lục Dữ nghe ra được vẻ quan tâm trong đó: “Không mệt, tôi cường tráng hơn bọn họ.”
“Dù khỏe mạnh đến đâu, cũng phải nghỉ ngơi tử tế chứ, làm việc cường độ cao dễ mệt c.h.ế.t lắm, anh có chuyện gì, A Hạo phải làm sao?” Thịnh Ngọc Châu hít một hơi rồi nói tiếp: “Đến lúc đó không còn ai chăm sóc A Hạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-194-mat-xa-tay.html.]
Cố Diệp Phi
Lục Dữ ngước mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu, ý thức được Thịnh Ngọc Châu chưa coi bản thân là người một nhà với anh em bọn họ. Nhưng anh không nói câu nào, cô ấy nói cũng đúng, nếu mệt c.h.ế.t rồi, tương lai gì cũng không có.
“Ừ.” Lục Dữ nặng nề đáp lại, tay cầm cốc nước trên bàn lên uống một hơi cạn sạch theo bản năng, đã quên mất vừa rồi mình muốn lừa gạt Thịnh Ngọc Châu, khi cầm cốc lên cái tay đau nhức mệt mỏi run nhè nhẹ.
Lúc này Thịnh Ngọc Châu mới để ý tới, trong lòng cô hơi chua xót. Cô kéo tay Lục Dữ lại, nói: “Lục Dữ, vất vả cho anh rồi. Thật ra, việc đào kênh rạch mệt mỏi như vậy cứ để đám thanh niên trí thức kia làm là được, dù sao cũng không cần ngay, không phải sao?”
Khi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia chạm vào tay Lục Dữ, hai màu da đối lập vô cùng rõ ràng, Lục Dữ chỉ cảm nhận được độ ấm từ tay Thịnh Ngọc Châu truyền lại, đôi mắt bình tĩnh lộ ra sóng gió mãnh liệt.
“Không cần, tôi không mệt, đừng lo lắng.” Lục Dữ không hy vọng Thịnh Ngọc Châu lo lắng cho anh như vậy, chẳng qua là chút việc nhỏ mà thôi.Mấy năm trước anh còn làm việc điên cuồng hơn bây giờ nhiều, nhưng vẫn ăn không đủ no, khi đó mới gọi là gian khổ.
“Để tôi xoa cho anh.” Thịnh Ngọc Châu nhớ mát xa có thể giúp người ta tiêu trừ mệt nhọc, theo những gì cô biết… Thật ra là không có kỹ thuật gì, nhưng chỉ cần có thể giúp Lục Dữ tiêu trừ mệt nhọc, vậy là thành công rồi.
Lục Dữ ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Thịnh Ngọc Châu hai giây, nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử trên mặt cô, cũng không biết cô định làm gì, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn vươn tay mình ra.
Thịnh Ngọc Châu vô cùng tích cực xoa bóp tay giúp anh, nhưng với Lục Dữ mà nói, chút sức lực của Thịnh Ngọc Châu không tính là gì, anh chỉ cảm nhận được có bàn tay nhỏ bé đang lăn qua lăn lại trên cánh tay mình, như đang châm lửa vậy.
Lục Dữ nhìn Thịnh Ngọc Châu rũ mắt, nghiêm túc mát xa cho mình, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng, giống như ánh trăng ấm áp chiếu xuống vậy, vừa ấm áp vừa lãng mạn.
Hiện tại, đến phiên Thịnh Ngọc Châu cảm thấy tay mình nhức mỏi, nhưng kèm với đó là cảm giác thỏa mãn trong lòng. Cô thật sự quá vất vả rồi, cuối cùng cũng giúp được Lục Dữ chút đỉnh!
Khi thu tay lại, cô còn giãn cơ vài cái tỏ vẻ mình cũng vất vả.
Lục Dữ thấy thế, lập tức bắt lấy tay Thịnh Ngọc Châu theo bản năng, cũng đau lòng xoa bóp ngón tay cho cô. Anh thật sự không ngờ Thịnh Ngọc Châu chỉ xoa xoa ấn ấn vài cái cũng giúp mình giảm được cảm giác nhức mỏi.
Bàn tay thô ráp mang theo từng cái kén, cọ xát trên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, một lúc lâu sau, hình như Lục Dữ mới ý thức được hành động của mình hơi thân mật quá mức.
Cả người cứng đờ tại chỗ, anh sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, trên mặt tràn đầy luống cuống. Giây tiếp theo anh vội vàng buông tay Thịnh Ngọc Châu ra, cất giọng khô cằn giải thích: “Tôi… Tôi không cố ý…”