XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 196: Đau bụng kinh (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:48:57
Lượt xem: 64
Lục Dữ cầm bàn tay hơi lạnh của Thịnh Ngọc Châu lên, quan tâm hỏi han. Thân là thanh niên huyết khí bừng bừng, tay Lục Dữ thật sự rất ấm, vừa chạm vào là có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến.
Mỗi lần tới tháng, bụng cô đều đau như vậy, chắc chắn vì trước đây nguyên chủ không điều dưỡng tốt cơ thể này. Cầm bàn tay ấm áp của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu rất muốn anh ấy làm ấm bụng cho mình, để mình bớt chịu tội, nhưng cô lại ngượng ngùng, đầu ngẩng lên rồi, mắt đã nhìn Lục Dữ, nhưng lại ngập ngừng mãi.
“Tôi đâu có.” Giọng cô xen chút buồn bực, hiện tại nước cô uống cũng là nước ấm đó.
Lục Dữ không nói gì, yên lặng dùng tay mình ủ ấm tay cho cô, đợi tay ấm lên rồi, thì bảo Thịnh Ngọc Châu về phòng nghỉ ngơi sớm chút, đừng để bản thân mệt mỏi.
Thịnh Ngọc Châu yên lặng nhìn người đàn ông trước mắt. Có phải hai người đảo ngược vị trí rồi không? Lẽ ra phải là cô nói với anh lời này mới đúng chứ…
Không đợi Thịnh Ngọc Châu kịp nói gì, Lục Dữ đã đẩy cô về phòng. Thịnh Ngọc Châu bĩu môi, nhưng mà trong lòng rất vui vẻ.
Không lâu sau, Lục Dữ lại đến gõ cửa phòng cô, đưa cho cô thứ gì đó giống túi chườm ấm. Thịnh Ngọc Châu xem kỹ vài lần vẫn không phát hiện ra thứ đó được làm từ chất liều gì, chỉ cảm nhận được nhiệt lượng từ thứ đó truyền đến.
“Đi ngủ sớm chút đi.” Sau khi đưa đồ cho Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ bỏ lại một câu khô cằn, sau đó cũng không nói gì thêm, đã đi thẳng.
Nhìn người đàn ông ăn nói vụng về, tay vuốt ve túi chườm nóng ấm áp, lúc này trong lòng Thịnh Ngọc Châu cũng ấm, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng cô nhiễm đầy ý cười, nhìn qua vừa ngây ngô vừa xinh đẹp.
Sau khi ra khỏi phòng Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ không về phòng mình nghỉ ngơi, ngược lại nhớ tới lời Thịnh Ngọc Châu nói. Anh không có kinh nghiệm trong v đề này, cha mẹ cũng chưa từng dạy bảo, dù sao anh cũng là đàn ông, ai lại cố ý nói với anh những chuyện này.
Lục Dữ nửa hiểu nửa không, đoán là Thịnh Ngọc Châu chạm vào nước lạnh mới bị đau bụng, chắc vì trước đó khi tới kỳ kinh cô giặt quần áo bằng nước lạnh, không biết điều dưỡng cơ thể.
Nghĩ vậy, anh xách thùng nước lên ra ngoài múc nước, sau đó ngồi xổm trước cửa, chậm rãi giặt quần áo cho Thịnh Ngọc Châu.
Hai bộ quần áo mặc ngoài còn dễ nói, khi giặt tới quần áo bên trong, Lục Dữ lập tức đỏ mặt, mắt nhắm lại, trong lòng cảm thấy thẹn thùng không thôi, nhưng anh lại không buông tay, sau khi giặt xong còn phơi lên sào trúc.
Bởi vì cảm thấy xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, Lục Dữ còn cố ý đi rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi làm xong mọi việc, sợ buổi tối Thịnh Ngọc Châu dậy muốn uống nước ấm, anh còn chạy đi đun một ấm nước.
Khi đun nước, đột nhiên Lục Dữ nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Nước ấm… Anh có thể đun nước ấm cho Thịnh Ngọc Châu tự giặt quần áo mà, cho nên vừa rồi anh dùng bồ kết giặt sạch quần áo cho Thịnh Ngọc Châu, có phải đã sai rồi không?
Cố Diệp Phi
Liệu Thịnh Ngọc Châu có cho rằng anh là kẻ biến thái, cố ý làm vậy vì mơ ước cô khng?
Nghĩ vậy, mặt Lục Dữ lại trắng bệch ra, ngồi ngây người trên ghế đẩu không biết phải làm sao.
Anh nhìn lướt qua cánh cửa phòng đã đóng chặt của Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt chần chừ, đã trễ thế này, chắc Thịnh Ngọc Châu cũng ngủ rồi nhỉ?
Sau khi về phòng nằm lên giường rồi, Lục Dữ vẫn nghĩ tới chuyện này. Đều tại anh, vì nhất thời lo lắng quá mức, nếu cẩn thận ngẫm nghĩ kỹ càng, đã không phải phi não như vậy rồi, Lục Dữ lăn qua lộn lại một lúc lâu, mới có thể đi vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-196-dau-bung-kinh-2.html.]
Sáng hôm sau, khi Lục Dữ thức dậy nấu cơm sáng, trông thấy Thịnh Ngọc Châu ra khỏi phòng mình, cả người anh cứng đờ, nhìn cô không biết phải làm sao: “Ngọc, Ngọc Châu……”
Đêm hôm qua, nửa đầu Thịnh Ngọc Châu còn cảm thấy bụng mình được ủ ấm áp, ngủ thơm ngọt, nửa sau về sáng túi chườm ấm trên bụng đã lạnh lẽo, khiến cô ngủ không ngon giấc.
Đúng như người ta thường nói, sau mưa thu trời trời sẽ chuyển lạnh, buổi sáng thức dậy đã có thể cảm nhận được bàn chân lạnh lẽo rồi.
Vừa ra khỏi cửa, trông thấy biểu cảm cứng đờ vô thố kia của Lục Dữ, còn thấy anh ngượng ngùng nhìn về phía mình, Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc không thôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Làm sao thế?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ở chung với Lục Dữ lâu như vậy rồi, Thịnh Ngọc Châu cũng biết được Lục Dữ luôn đối đãi với mình rất cẩn thận, giống như rất sợ mình giận anh ấy.
Thật ra, đều là chuyện rất nhỏ, nhưng Lục Dữ không dám nói, khiến Thịnh Ngọc Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Thịnh Ngọc Châu cũng đoán được vì sao lại như vậy, đại khí vì trong niên đại này thân phận của Lục Dữ hơi xấu hổ, nên anh luôn cảm thấy mình không xứng với cô. Thịnh Ngọc Châu đã từng cố gắng quan tâm giải thích, nhưng suy nghĩ đã cắm rễ trong lòng Lục Dữ không phải có thể tiêu trừ trong một sớm một chiều.
“Tôi… Hôm qua tôi nghe nói em đau bụng…” Lục Dữ muốn giải thích, nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Em không thể chạm vào nước lạnh… Cho nên… Xin lỗi, tôi đã giặt hết quần áo giúp em rồi.” Khi giải thích, Lục Dữ cúi thấp đầu, tỏ thái độ “Anh sai rồi, anh quá tự tiện”.
Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc nhìn về phía Lục Dữ, lần trước khi giặt quần áo giúp anh, cô nhớ rõ khi ấy Lục Dữ còn xấu hổ đỏ bừng mặt, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã dậy sớm giặt quần đùi rồi…
“Không sao, không phải vì giúp tôi à? Vì sao phải xin lỗi?” Hiện tại tình cảm Thịnh Ngọc Châu dành cho tiên sinh Ốc Đồng đã càng ngày càng sâu đậm, nếu như trước kia cô chỉ nghĩ hai người giả vờ ở bên nhau, sau này thi đại học là cô có thể quay về thành phố, thì hiện tại cô lại muốn tiên sinh Ốc Đồng cùng thi đại học với cô, sau đó cùng nhau về thành phố.
Trái tim Thịnh Ngọc Châu đâu phải cục đá, sao có thể bình tĩnh như nước, nhìn người đàn ông trước mặt, cô trả lời thản nhiên như tiêm cho Lục Dữ một liều thuốc trấn an cực mạnh.
“Thật, thật vậy chăng……” Trong lòng Lục Dữ mừng như điên, anh mở to mắt nhìn Thịnh Ngọc Châu, biểu cảm lo lắng dần dần biến mất, thay vào đó là vui sướng trong lòng.
Anh thầm nghĩ, rất có thể là… Là Thịnh Ngọc Chu đang đưa tín hiệu cho mình, nếu không, sao có thể không so đo?
“Nước lạnh, mùa đông tới rồi.” Lục Dữ nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu, ý là tôi không có ý gì khác, thật sự chỉ vì nghĩ cho em.
Đúng là Thịnh Ngọc Châu không nghĩ nhiều như vậy, cô gật đầu, định giúp Lục Dữ nấu cơm sáng, chuyện khác không nói, riêng chuyện nhóm lửa thôi cô vẫn rất lợi hại.
Chủ yếu là vì chỉ cần thêm củi vào lò……
Khi Lục Thu Hạo thức giấc, cậu phát hiện ra bầu không khí giữa anh trai mình và chị Ngọc Châu hơi kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở nơi nào, Lục Thu Hạo lại không nói ra được