XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 207: Xướng tuồng
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:03:08
Lượt xem: 60
Lê Thừa Du cũng phát hiện ra khi mình vào phòng tiếng nói chuyện lập tức im bặt, ánh mắt thanh niên trí thức khác nhìn mình đầy khác thường, tâm trạng có thể cao hứng mới là lạ.
Anh ta mím môi, sắc mặt không tốt lắm, cũng không có ý định giao lưu với thanh niên trí thức khác, lại khập khiễng quay về phòng ký túc xá của mình.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Lê Thừa Du, Vương Châu khẽ nhíu mày: “Lê Thừa Du có thể yêu Giang Quả Nhi lâu như vậy, không biết có giống Giang Quả Nhi hay không… Nếu anh ta cũng là loại “Biết người biết mặt không biết lòng”, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Bây giờ ban ngày chỉ mình Lê Thừa Du ở lại khu tập thể, chúng ta đều phải đi làm, nếu anh ta có ý đồ gây rắc rối cho chung ta…” Gây rắc rối ở đây, đương nhiên là làm ra những chuyện giống Giang Quả Nhi từng làm.
Hai người này nói xong, thanh niên trí thức khác quay sang nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ nghiêm trọng trên mặt đối phương.
“Lê Thừa Du không thích hợp ở lại khu tập thể thanh niên trí thức này nữa.” Cao Á Dương cũng gật đầu, người ích kỷ như Lê Thừa Du, ngay cả giúp đỡ các đồng chí thanh niên trí thức khác một chút cũng không muốn, lúc nào cũng tính toán chi li, không có cũng thế.
“Nhưng mà anh ta cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, không ở khu tập thể thanh niên trí thức, có thể đuổi anh ta đi đâu?” Lý Yến nghi hoặc, Lê Thừa Du đâu giống nam thanh niên trí thức đã cưới vợ, có thể ở rể trong thôn.
“Không phải còn có chuồng bò chỗ đám “Lỗ mũi trâu” kia ở hay sao?” La Linh cười mỉa. Cô ta cực kỳ căm hận Giang Quả Nhi, nhưng mà Giang Quả Nhi đã bị bắt đi, hiện tại chỉ còn Lê Thừa Du là bạn trai của Giang Quả Nhi, sao có thể không giận chó đánh mèo, trút hết lửa giận lên người Lê Thừa Du.
Nghe thấy lời này của La Linh, những người khác đều nhíu mày: “Làm vậy có phải không thích hợp lắm hay không? Anh ta đã làm gì đâu, chuồng bò nơi đám “Lỗ mũi trâu” kia đang ở không tốt lắm…”
Có vài người tán đồng, cho rằng Lê Thừa Du chưa làm gì cả, bọn họ chỉ mới nghi ngờ đã đuổi người ta đi, đúng là hơi quá đáng!
Lê Thừa Du dựa ngay cảnh cửa, lỗ tai dán chặt vào ván gỗ, nghe đám người bên ngoài thương lượng phương án xử lý mình, anh ta hận muốn chết.
Đám tiện nhân đáng c.h.ế.t này, khi anh ta khốn khổ lại giẫm đạp anh ta như vậy, còn muốn đuổi anh ta ra khỏi khu tập thể thanh niên trí thức!
Sau đó anh ta không nghe bọn họ nói tiếp nữa, mà nằm trở lại giường, tự hỏi tiếp theo mình nên làm gì mới tốt. Hiện tại ở nông thôn, anh ta không hề quen biết ai, cũng không có tiền tại, càng không có quả đ.ấ.m lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-207-xuong-tuong.html.]
Thứ duy nhất anh ta có chính là thân phận này, và cái chân đã tàn phế của mình.
……
Lúc này, Lục Dữ đã đưa Thịnh Ngọc Châu về đến nhà: “Khả năng vì chuyện thanh niên trí thức Giang, trong khoảng thời gian này người trong thôn sẽ có chút thành kiến và hiểu lầm về thanh niên trí thức, em nên ở nhà thì tốt hơn, đừng để tôi lo lắng, có được không?”
Cố Diệp Phi
Vốn dĩ Lục Dữ đang chuẩn bị đi làm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa Thịnh Ngọc Châu về nhà trước, tránh trên đường gặp phải thôn dân lại nảy sinh tranh chấp, vây thì không hay.
Trước khi rời đi, còn dùng giọng điệu vô cùng quan tâm và lo lắng dặn dò Thịnh Ngọc Châu, vừa thân mật vừa dịu dàng.
Thịnh Ngọc Châu ngoan ngoãn ngồi trên ghế Lục Dữ dặn dò, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào tỏ vẻ sẽ tuyệt đối nghe lời: “Lục Dữ, anh cứ yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn, anh phải chú ý sức khỏe bản thân đó.”
Thịnh Ngọc Châu biết Lục Dữ phải đi đào kênh rạch, sợ công việc cường độ cao khiến Lục Dữ mệt mỏi, sức khỏe suy sụp, nên cô đã học được cách giải quyết công việc lặt vặt trong nhà rồi.
Đương nhiên, đa số vẫn là Lục Thu Hạo làm.
“Ừ.”
Nghe giọng nói quan tâm của Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ cảm thấy rất ấm lòng, tuy trời đã sang đông nhưng cả người vẫn ấm áp như ngồi gần bếp củi, nhìn khuôn mặt có vẻ vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng hơi thở tỏa ra quanh người đều là vui vẻ.
Lúc này, ở khu tập thể thanh niên trí thức lại cãi nhau ầm ĩ. Lê Thừa Du khập khiễng chạy đến nhà trưởng thôn khóc lóc kể lể: “Trưởng thôn, đám thanh niên trí thức kia muốn đuổi cháu ra khỏi khu tập thể, hu hu hu… Mọi người đều là đối tượng bị thanh niên trí thức Giang hãm hại, vì sao… Vì sao lại giận chó đánh mèo lên người cháu, cháu cũng bị thanh niên trí thức Giang lừa gạt…”
Lúc này Lê Thừa Du đã quyết định từ bỏ tôn nghiêm và tể diện, nếu thật sự phải đến chuồng bò cùng đám lỗ mũi trâu kia, sợ rằng anh ta sẽ không sống nổi.
Đừng tưởng rằng anh ta không biết, các thôn dân vẫn luôn bắt nạt đám người đó sau lưng, đâu phải anh ta chưa từng trông thấy, chỉ là coi như chưa nhìn thấy gì mà thôi.
Nghe thấy lời này của Lê Thừa Du, trưởng thôn lại nhíu mày: “Đám thanh niên trí thức các cậu không sống yên được một ngày à? Quốc gia cho các cậu xuống nông thôn để chi viện, xây dựng nông thôn mới, chứ không phải cho các cậu xuống đây để xướng tuồng.”