XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 210: Quan hệ ấm dần
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:06:06
Lượt xem: 71
Khi Thịnh Ngọc Châu thức giấc, Lục Dữ với Lục Thu Hạo đã dọn cơm sáng lên bàn rồi, thức ăn nóng hổi vẫn đang bốc hơi nghi ngút, khiến Thịnh Ngọc Châu hơi ngượng ngùng.
“Buổi sáng tốt lành.” Cô xấu hổ gãi đầu, cảm thấy bản thân không tốt lắm, đã dậy quá muộn rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng hỏi: “Em dậy không muộn chứ?” Lúc này Thịnh Ngọc Châu mới nhớ tới, lát nữa cô với anh em Lục Dữ còn phải lên thị trấn.
“Không muộn.” Lục Dữ nhẹ nhàng đáp lại, sao anh nỡ để Thịnh Ngọc Châu đi bộ lên thị trấn, nếu như gần đến giờ rồi mà Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa dậy, anh sẽ đi gọi cô ấy.
“Mau tới ăn cơm.” Lục Thu Hạo đã kích động vì sốt ruột vẫy tay, mau ăn đi, không lát nữa lại muộn giờ lên thị trấn.
Thịnh Ngọc Châu vội vàng đánh răng rửa mặt, sau khi ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Ngọc Châu còn mang theo hai cái túi lớn, dùng để đựng đồ mình muốn mua.
Người bạn trai Lục Dữ này rất tinh tế, đã nhanh chóng vươn tay ra cầm túi giúp cô, khi ra ngoài anh hoàn toàn coi mình là vệ sĩ, lặng lẽ đi phía sau để Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu đi phía trước.
Có lẽ vì quá hưng phấn, hoặc quá lâu rồi không được ra khỏi nhà với hai người, nên suốt đường đi Lục Thu Hạo líu ríu không ngừng.
Đợi khi đi đến nơi chờ máy kéo, đã có không ít người đứng chờ ở đó, nhưng mà phân thành hai phái, một bên là thôn dân một bên là thanh niên trí thức.
Khi Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ với Lục Thu Hạo đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Dữ. Từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy Lục Dữ qua bên này, sao hôm nay lại tới đây nhỉ?
Vì chuyện Giang Quả Nhi, cộng thêm Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu sắp kết hôn rồi, con trai ngu xuẩn nhà mình cũng đã c.h.ế.t tâm, đi xem mắt cô gái khác, đương nhiên các thím trong thôn không còn nhiệt tình với với Thịnh Ngọc Châu như trước.
“Ngọc Châu.” Lý Yến nhìn Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ, với Lục Thu Hạo đi tới, trong lòng cảm khái, vui vẻ hạnh phúc đúng là giống một nhà ba người thật.
Thịnh Ngọc Châu nhìn qua, cười nhạt một tiếng: “Lý Yến, lâu rồi không gặp.”
Trong khoảng thời gian này, Thịnh Ngọc Châu không ra ngoài, cộng thêm thanh niên trí thức bận đi đạo kênh rạch, căn bản không có cơ hội gặp nhau.
“Ngọc Châu, dạo này cô… Có khỏe không?” Thấy Thịnh Ngọc Châu cười xinh đẹp như vậy, Lý Yến cũng vui thay cho cô, biết ngay khoảng thời gian này Thịnh Ngọc Châu sống rất khá mà, không giống bọn họ, bị người trong thôn nói xấu, xa lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-210-quan-he-am-dan.html.]
Thịnh Ngọc Châu hơi nghi hoặc nhìn sang Lý Yến, giống như muốn nói: Cô đang hỏi chuyện gì?
Giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi khá tốt, nghe nói dạo này các cô đang đào kênh rạch, chắc vất vả lắm nhỉ, nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé.”
Lý Yến còn muốn nói gì đó, nhưng máy kéo đã tới, đám thôn dân bên kia đã ùa lên như bầy ong vỡ tổ rồi, vòng bên ngoài máy kéo thuộc về thanh niên trí thức, bao gồm cả ba người Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ, và Lục Thu Hạo.
Người đứng vòng ngoài đại biểu khi đi trên đường gập ghềnh máy kéo rung lắc có khả năng sẽ rơi xuống đường. Lục Dữ dựa vào sức lực của mình, hai tay bám chặt lan can sắt tạo thành một vòng tròn cho Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo đứng bên trong.
Còn vì sao không thể ngồi ư? Rõ ràng là vì quá chật chội, mỗi tháng chỉ có một ngày nghỉ như vậy, ai cũng muốn lên thị trấn, máy kéo chỉ rộng có thế, lấy đâu ra chỗ cho người ngồi?
Hơn nữa đường đi còn xóc nảy, ngồi còn khó chịu hơn đứng nhiều.
Ban đầu Thịnh Ngọc Châu dùng tay nhỏ của mình bám chặt song sắt, nhưng mà sau đó con đường quá xóc nảy khiến cơ thể cô cũng lắc lư theo.
Lục Dữ thấy vậy hơi nhíu mày, sau đó vươn tay, cánh tay giữ chặt bên người Thịnh Ngọc Châu, để cô khỏi va chạm vào người khác, nhưng lại không chạm vào cơ thể Thịnh Ngọc Châu.
Cố Diệp Phi
Thời gian càng dài, con đường xóc nảy càng giống “Thần trợ công” kéo gần khoảng cách giúp hai người.
Ban đầu, Thịnh Ngọc Châu còn để ý giữ khoảng cách giữa mình và Lục Dữ, nhưng mà, Thịnh Ngọc Châu đã đánh giá sai mức độ gập ghềnh của con đường này, cũng đánh giá sai khả năng giữ thăng bằng của cơ thể, nửa đường phía sau, cả người gần như đã dựa hẳn vào Lục Dữ.
Độ ấm trên người Lục Dữ truyền đến từ phía sau khiến hai tai Thịnh Ngọc Châu phiếm hồng, trong lòng lại cảm thấy rất an tâm, thi thoảng hơi nghiêng đầu nhìn qua, còn có thể trông thấy khuôn mặt anh tuấn sắc bén của Lục Dữ ở cự ly gần.
……
Khi quan hệ giữa Thịnh Ngọc Châu và Lục Dữ dần ấm lên, Giang Quả Nhi cũng nhận được phán quyết cuối cùng, đáng tiếc, người trong thôn đều không thèm để ý, có lẽ khi tin tức này truyền về, bọn họ cũng chỉ cười cho qua.
Trên con đường đi tàu hỏa đến nông trường cải tạo ở Tây Bắc, mặt Giang Quả Nhi đầy hối hận. Nếu trước đây khi trọng sinh mình không có tham niệm, hoặc là sau khi đã thành công ở bên Lê Thừa Du, bản thân không gây chuyện nữa, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện tiếp theo.
Mà hiện tại, bản thân bị bắt đến nông trường Tây Bắc cải tạo, nơi đó vừa cằn cỗi rét lạnh vừa gian khổ… Giang Quả Nhi thật sự khóc không ra nước mắt.