XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 214: Lên thị trấn (3)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:08:33
Lượt xem: 77
Đây là lần đầu tiên Lục Thu Hạo ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy, ánh mắt vốn đang sáng lấp lánh lập tức trở nên nhát gan sợ sệt.
Đợi người xa lạ kia rời khỏi, nhân viên phục vụ bê hai bát thịt kho tàu lên, mùi hương thơm lừng truyền tới, Lục Thu Hạo mới hít sâu một hơi, bụng réo ùng ục, trời ạ, thơm quá.
Cậu cảm thấy hôm nay mình có thể ăn mười bát cơm!
Thật ra Lục Dữ muốn để lại hết số thịt đó cho Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo, đặc biệt là Thịnh Ngọc Châu, cô ấy gầy quá rồi, eo quá nhỏ, cho nên anh còn cố ý đẩy bát thịt kho tàu đến trước mặt cô.
Thịnh Ngọc Châu thấy thế, lại gắp Lục Dữ hai miếng: “Anh ăn nhiều chút đi, anh vất vả rồi, phải bồi bổ tử tế!”
Cùng lúc đó, Lục Dữ cũng gắp cho Thịnh Ngọc Châu hai miếng, đồng thời mở miệng nói: “Em ăn nhiều chút đi, quá gầy rồi.”
Cố Diệp Phi
Gầy?
Thịnh Ngọc Châu cúi đầu, nhìn nơi nào đó hùng vĩ của mình, cô cảm thấy mình đâu có gầy nhỉ, sau đó ánh mắt lại nhìn qua Lục Dữ.
Vẫn luôn để ý đến Thịnh Ngọc Châu, trông thấy ánh mắt này, Lục Dữ vội vàng mở miệng: “Anh nói là eo, ăn nhiều thịt chút.”
Thịnh Ngọc Châu nũng nịu hừ một tiếng, Lục Dữ đúng là không có ánh mắt gì cả, thế này mà gọi là gầy? Phải gọi là eo thon nhỏ! Hừ!
Lục Thu Hạo ở bên cạnh thấy anh trai với chị Ngọc Châu gắp thịt kho tàu cho nhau, còn gắp với tốc độ nhanh như vậy, hai mắt đã trợn tròn, hô hấp cũng ngừng lại theo bản năng, nhìn chằm chằm vào hai bát thịt sợ anh trai với chị Ngọc Châu gắp hết cho nhau.
Cậu tự nhủ: Phải nỗ lực ăn cơm thôi.
Cuối cùng, Lục Thu Hạo xoa cái bụng đã phồng lên của mình, no quá, suýt nữa đã không chịu nổi.
Ợ!
“Chúng ta đi mua thịt heo đi.” Thịnh Ngọc Châu lấy phiếu thịt ra, nếu không dùng để lâu sẽ quá thời hạn.
Lục Dữ đi trước dẫn đường, người bán thịt heo là một ông chú trung niên có vẻ ngoài hơi hung dữ. Khi nhìn thấy Lục Dữ dẫn một cô gái xinh đẹp đi về phía bên này, ông ấy còn kinh ngạc, có điều, sau đó lại giả vờ chưa bao giờ quen biết Lục Dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-214-len-thi-tran-3.html.]
“Muốn mua phần nào?” Thái độ của người bán thịt vô cùng lạnh nhạt, mí mắt nhấc lên, dáng vẻ hung dữ, giống như rất bất mãn với Lục Dữ.
“Mua thịt nạc, không cần quá nhiều mỡ như vậy…” Đến tận bây giờ Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa tiếp thu nổi sở thích ăn thịt mỡ của người thời đại này, bọn họ mua thịt đều thích mua mỡ có thể rán ra dầu, cảm thấy như vậy thơm ngon hơn.
Thịnh Ngọc Châu thích thịt nạc, thích cả xương cốt, mua xương heo về nấu canh, đáng tiếc không có dược liệu thêm vào, Lục Dữ đào kênh rạch vất vả như vậy, phải bồi bổ tử tế mới được.
Ông chú bán thịt heo kia nhìn cô gái xinh đẹp đang chỉ chỉ trỏ trỏ trước mắt, thấy cô mua tất cả đều là thứ người khác không thích mua, ánh mắt ông ấy nhìn sang Lục Dữ theo bản năng.
“Ừ, như cô ấy nói.” Hình như Lục Dữ hiểu được ánh mắt của ông chú bán thịt heo, anh lập tức gật đầu, nói.
Thấy thằng nhãi Lục Dữ này tùy tiện như vậy, ông chú bán thịt khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn Lục Dữ giống như muốn hỏi, cậu biến thành dáng vẻ này từ khi nào thế?
Lục Dữ không để ý tới ông ấy, mà nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu bên cạnh, dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia, khiến ông chú bán thịt cảm thấy nổi hết da gà, thằng nhãi Lục Dữ biến thành dáng vẻ đàn bà này từ khi nào thế nhỉ?
Quá cay mắt!
Tuy trong lòng ghét bỏ, nhưng tay lại không chậm chút nào, rất nhanh đã cắt xong phần thịt Thịnh Ngọc Châu muốn mua, còn dùng dây thừng buộc chặt phần thịt nạc và phần xương heo giúp cô.
Nhìn số thịt nạc và số xương heo mình mua, Thịnh Ngọc Châu khẽ gật đầu, sau đó bỏ thịt xuống dưới đáy túi, để xương heo lộ ra bên ngoài.
Sau đó cô lại đến bưu điện lấy bưu phẩm, có lẽ vì sắp tới tết âm lịch, cha mẹ ở thủ đô xa xôi sợ Thịnh Ngọc Châu không có đồ ăn ngon để đón tết, nên cố ý gửi hai kiện bưu phẩm tới.
Tuy rằng một tháng chỉ tới nơi này một lần, nhưng gương mặt kia của Thịnh Ngọc Châu quá thu hút, cộng thêm mỗi lần Thịnh Ngọc Châu tới đều có thể mang về một gói bưu phẩm lớn, nên nhân viên trong bưu điện đều nhận ra Thịnh Ngọc Châu.
Khi nhìn thấy cô, thái độ của bọn họ còn khá tốt: “Tới rồi à? Lần này cô có tận hai gói bưu phẩm đấy.”
Nghe nhân viên kia nói vậy, Thịnh Ngọc Châu cười vô cùng ngọt ngào, vô cùng đáng yêu: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, chị gái, không biết chị…”
Lục Dữ và Lục Thu Hạo đứng bên ngoài nhìn Thịnh Ngọc Châu nói chuyện phiếm với bà thím làm việc ở bưu điện, nghe cô thân thiết gọi đối phương một tiếng “Chị gái”, vậy mà bà thím kia không hề xấu hổ, còn cười rộ lên.
Bà thím kia lại cảm thấy Thịnh Ngọc Châu gọi không sai, chứng tỏ bà ấy vẫn còn trẻ.
Sau khi vui vẻ chào tạm biệt bà thím kia, Lục Dữ cầm tất cả đồ đạc, đi đến nơi tập hợp để lên máy kéo về thôn.