XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 217: Chia thịt heo
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:11:38
Lượt xem: 70
Nghe thấy mấy con “Thiên Bồng Nguyên Soái” kia kêu gào thảm thiết, Thịnh Ngọc Châu lén lút dùng tay che kín mắt mình, không nỡ nhìn thẳng, quá m.á.u tanh rồi.
Lục Dữ thấy thế, nhanh chân bước hai bước, chắn trước người Thịnh Ngọc Châu, không để cô trông thấy cảnh chọc tiết heo bên kia.
“Anh, sau này em cũng muốn làm thợ mổ heo.” Nhìn mấy con heo béo mỡ màng kia, Lục Thu Hạo thèm nhỏ dãi, béo như vậy, chắc chắn ăn rất ngon! Hôm nay nhất định… Phải bảo anh trai nấu nhiều thêm một tí xíu nữa, cũng không biết năm nay có được chia nhiều bằng năm trước hay không nhỉ…
Nghe Lục Thu Hạo nói ra câu này, Lục Dữ không cảm thấy công việc này có gì không ổn, ngược lại, còn cảm thấy khá tốt. Hiện tại trại mổ heo đều của nhà nước, muốn mua thịt còn phải dùng phiếu thịt đó.
“Ừ.” Lục Dữ đáp lời.
“Phì…” Người bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của Lục Thu Hạo và Lư Dữ không nhịn được cười mỉa một tiếng, mặt đầy khinh thường và ghét bỏ.
Cố Diệp Phi
Lục Thu Hạo không biết người ta đang mỉa mai mình, vẫn đang mơ đến chuyện tương lai: “Nếu tương lai có thể làm thợ mổ heo, ngày nào em cũng mang một miếng thịt về nhà.”
Lục Dữ mở miệng dội cho cậu một thùng nước lạnh: “Vậy thì không được, đó là thịt heo của nhà nước, phải mua bằng phiếu thịt, không phải của cá nhân.”
“Còn không phải sao, nếu để thằng ngốc cậu… Nếu để cậu làm như vậy, nhà nước lấy đâu ra thịt heo?” Thanh niên bên cạnh không nhịn được mở miệng.
Chỉ là, khi tiếng châm chọc kia nói ra từ “Thằng ngốc” đột nhiên anh ta cảm thấy quanh người lạnh như băng, trông thấy ánh mắt âm u đáng sợ của Lục Dữ liếc qua, anh ta lập tức sửa miệng. Cho nên đã quên mất bản thân đang muốn châm chọc, khiến câu cười nhạo phát ra cũng không đủ khí thế.
Lục Thu Hạo không để ý tới thanh niên mở miệng châm chọc mình, vẫn chăm chú nhìn cảnh mổ heo bên kia, không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Thanh niên bị phớt lờ hơi tức giận, cho rằng mình bị coi thường, lại trừng mắt lườm Lục Thu Hạo một cái, có điều khóe mắt vẫn dính trên người Thịnh Ngọc Châu.
Đáng tiếc là, lúc này tâm trí của Thịnh Ngọc Châu đã đặt hết trên mấy con heo bên kia rồi. Bị Lục Dữ ngăn mất tầm nhìn, cô ngó đầu ra xem, hiện tại trong lòng Thịnh Ngọc Châu, ai cũng không quan trọng bằng mấy con heo kia.
Thanh niên trí thức khác khoan thai tới muộn, khi đến nơi, bọn họ cũng không dám qua bên này, mà túm tụm ở một nơi khá xa, người trong thôn vẫn đang xa lánh bọn họ, xa lánh còn ác liệt hơn trước kia.
Khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu đứng sau Lục Dữ, ánh mắt không ít người đều nheo lại, cuối cùng, vẫn không qua đó, bao gồm cả Lý Yến.
Giống như đã là người của hai thế giới vậy, đã không còn liên lạc hay ràng buộc nào, dần dần cảm tình sẽ phai nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-217-chia-thit-heo.html.]
Phía bên kia, thợ mổ heo cầm con d.a.o lên nhanh chóng thọc vào cổ con heo, tiết heo chảy ào ào xuống cái chậu đặt trên mặt đất.
Nghe tiếng heo kêu gạo thảm thiết, Thịnh Ngọc Châu rụt cổ lại không đành lòng nhìn tiếp, tay che kín lỗ tai.
Thấy tiếng heo kêu lớn như vậy, Lục Dữ ở bên cạnh duỗi tay ra theo bản năng định che lỗ tai cho Thịnh Ngọc Châu, tay vừa giơ lên đã chạm vào mu bàn tay cô gái, như ý thực được điều gì, anh lại mau chóng thả tay xuống.
Những người khác không để ý tới bên này, ánh mắt đều đặt trên mấy con heo mập mạp kia, cả đám đều đang chờ đợi, cũng không cảm thấy thời gian chờ đợi quá dài hay quá nhàm chán.
Thật ra thì Thịnh Ngọc Châu đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cô tới sớm, bây giờ mặt trời đã lên cao rồi, tuy rằng không nóng, nhưng mà đứng lâu quá cũng mỏi chân.
“Hình như chúng ta quên mang chậu tới đựng rồi thì phải?” Lúc này Thịnh Ngọc Châu mới để ý thấy người khác đều cầm chậu tới, khiến cô nghĩ đến vấn đề này.
“Bọn họ muốn lấy tiết heo, ruột heo, cho nên mới mang chậu đi đựng, chúng ta không cần.” Đương nhiên, mấy thứ lòng heo kia là mấy thứ không ai muốn lấy, ai thích thì tùy tiện mang về.
Còn tiết heo thì nhà nào cũng muốn, bởi vì mọi người đều cho rằng ăn gì bổ nấy, ăn tiết heo bổ máu.
“Vậy… Chúng ta không lấy à?” Thịnh Ngọc Châu cảm thấy khó hiểu, hỏi lại.
“Ừ, anh không thích.” Lục Dữ thản nhiên đáp một câu. Trên thực tế, trước đây trong một lần nói chuyện phiếm với Thịnh Ngọc Châu, cô từng vô tình nói mình không thích mấy thứ đó.
“A Hạo cũng không thích.” Trước kia khi nhìn thấy đống lòng heo mọi người không muốn lấy kia, Lục Thu Hạo còn cho rằng mình kiếm lợi rồi, khăng khăng bắt anh trai mang về nhà, kết quả thối muốn chết, khiến cậu ám ảnh đến tận bây giờ.
Còn về tiết heo, trước kia căn bản bọn họ không tranh nổi, đều do người trong thôn phân chia với nhau.
Thịnh Ngọc Châu không biết điểm này, cô nhìn Lục Thu Hạo, sau đó lén hỏi Lục Dữ: “Hay là… Lát nữa chúng ta cũng lấy một chút thịt mỡ đi? Nghe nói sau khi rán mỡ xong, tóp mỡ ăn khá ngon…”
Đương nhiên, trước đó Thịnh Ngọc Châu không hề biết điều này, nhưng mà lần trước khi ra ngoài với Lục Thu Hạo, nghe được đám trẻ con nói chuyện với nhau, Lục Thu Hạo cảm khái một tiếng, cậu hắn cũng muốn ăn tóp mỡ…
“Ừ.” Lục Dữ kinh ngạc nhìn Thịnh Ngọc Châu, sau đó gật đầu. Lần trước không phải Thịnh Ngọc Châu cố ý mua thịt nạc sao? Anh còn tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu thích ăn thịt nạc chứ.
Nhưng mà đúng là tóp mỡ rất thơm ngon.