Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 219: Ghen

Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:12:34
Lượt xem: 77

Thím Trần lập tức trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn con trai nhà mình: “Con… Không phải là con đã coi trọng thanh niên trí thức Thịnh kia rồi chứ?”

Trong mắt thím Thịnh, không ai có vẻ ngoài xinh đẹp hơn thanh niên trí thức Thịnh tới từ thủ đô kia, con gái trên thị trấn cũng không đẹp bằng.

Con trai nói chưa có bạn gái ở quân doanh, chẳng lẽ thật sự coi trọng thanh niên trí thức Thịnh rồi?

Bà ta biết ngay thanh niên trí thức Thịnh kia chính là tai họa mà!

Cố Diệp Phi

Hồ ly tinh, thông đồng với con trai nhà mình từ khi nào… Phi, quyến rũ con trai nhà mình từ khi nào mới đúng.

“Không phải.” Trần Bân Nguyên phản bác một câu, trong đầu lại vô thức hiện lên hình bóng Thịnh Ngọc Châu, khuôn mặt kia đúng là ‘diễm áp tứ phương’.

Còn đẹp hơn các đồng chí trong đoàn văn công rất nhiều, có lẽ vì đã kinh diễm trước Thịnh Ngọc Châu, nên khi các đồng chí trong đo văn công bật đèn xanh với Trần Bân Nguyên, anh ta đều từ chối.

Chỉ là, nghe nói thanh niên trí thức Thịnh đã ở bên Lục Dữ, tuy rằng anh ta rất chướng mắt thân phận kia của đối phương, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phá hoại quan hệ của người ta, chỉ có thể nói là đáng tiếc…

Tuy rằng Trần Bân Nguyên đã bác bỏ, nhưng con trai do chính bà ta nuôi lớn, sao bà ta có thể không nhìn ra suy nghĩ của con trai mình.

Đúng là tạo nghiệp mà.

“Không phải là tốt nhất, con cũng mau kết hôn sinh cho mẹ một đứa cháu đi, tuổi con cũng không còn nhỏ rồi, hơn nữa công việc con đang làm nguy hiểm như vậy, con không định lưu lại hương khói cho nhà họ Trần chúng ta sao?”

Thím Trần không nhắc đến Thịnh Ngọc Châu nữa, vờ như đã tin lời con trai nói, sau đó chuyển sang chủ đề khác, đương nhiên vẫn là đề tài giục hôn và giục sinh rồi.

“Con đã nói rồi, con chưa nghĩ tới chuyện này.” Trần Bân Nguyên cũng rất bực mình, cảm thấy mệt mỏi quá, anh ta vẫn chưa đến ba mươi, gấp gì chứ?

Sau khi nói xong, anh ta đứng dậy định ra ngoài đi dạo một lát, không muốn ở nhà nghe mẹ mình lải nhải nhắc mãi mấy chuyện phiền lòng này nữa.

Thấy Trần Bân Nguyên đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, thím Trần vội vàng mở miệng hỏi: “Này, con đi đâu thế?”

“Con đi đốn củi.” Trần Bân Nguyên nhẹ nhàng đáp lại một câu, rồi cất bước ra ngoài không quay đầu lại.

“À…”

Thím Trần cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài nữa, trong trấn này không có người đẹp, không tin trấn khác không có, con trai bà ta là sĩ quan quân đội đó!

Có cả đám con gái đang muốn gả kia kìa, con hồ ly tinh Thịnh Ngọc Châu không an phận kia sao xứng gả vào nhà họ Trần bọn họ, vẫn nên ngoan ngoãn ở bên Lục Dữ đi.

Lúc này Thịnh Ngọc Châu đang mệt mỏi vì học tập, cô định ra ngoài thả lỏng một chút, kết hợp giữa làm viêc và nghỉ ngơi.

Khi Trần Bân Nguyên đi ngang qua nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, anh ta không hề biết hai mắt mình đã sáng bừng lên, trùng hợp con đường phải đi ngang qua cũng chính là nơi Thịnh Ngọc Châu đang đứng, nên anh ta mau chóng bước qua bên đó.

“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu.” Khi đi tới trước mặt cô, anh ta còn mở miệng chào hỏi.

Khi nghe thấy có người gọi mình, Thịnh Ngọc Châu quay lại nhìn. Với ký ức trong đầu cô, người đàn ông trước mắt hơi quen, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra, cô không chắc lắm, hỏi lại một câu: “Anh là… Cậu con trai tham gia quân ngũ của thím Trần à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-219-ghen.html.]

Sau khi hỏi xong, cô lại hơi ngượng. Xấu hổ thật đấy, hình như cô quên mất tên người ta là gì rồi.

Cô hé miệng cười ngượng, trong mắt Trần Bân Nguyên, nụ cười ấy lại vô cùng đáng yêu.

Anh ta cũng cười lại, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Giới thiệu lại lần nữa, tôi là Trần Bân Nguyên, Bân trong võ bân, Nguyên trong bảo nguyên.”

Thịnh Ngọc Châu vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ: “Đồng chí Trần Bảo Nguyên, chào anh, anh về nghỉ tết à?”

“Ừ, được nghỉ mấy ngày.”

“Định đi đâu thế?” Bầu không khí xấu hổ quá, đồng chí Trần Bân Nguyên này đứng trước mặt cô giới thiệu như vậy, Thịnh Ngọc Châu cũng không biết nên nói gì mới tốt, hai bên không thân thiết, đã giới thiệu tên xong, cũng giả vờ làm quen rồi, không phải nên chào tạm biệt sao?

Tất nhiên Thịnh Ngọc Châu sẽ không tự luyến đến mức cho rằng Trần Bân Nguyên cố ý tới tìm mình, dù sao trước đó hai người chỉ mới gặp qua một lần, nói chuyện cũng chưa nói tử tế.

“Đi đốn củi.” Trần Bân Nguyên mang đặc tính thẳng nam, cũng không biết tạo đề tài nói chuyện, kiểu bên hỏi bên đáp là kiểu dễ kết thúc cuộc nói chuyện nhất.

Sau khi Trần Bân Nguyên nói ra câu này, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.

“Vậy à, vậy anh đi đi, mùa đông lạnh như vậy, phải cẩn thận đó.” Thịnh Ngọc Châu thuận miệng nói, cũng không có ý gì khác, bởi vì khi gặp người khác, người trong thôn vẫn thường nói với nhau vài câu, đặc biệt là các bác các thím, lúc nào cũng treo mấy câu này bên miệng, giống như nói mấy lời này có thể chứng minh bọn họ rất lương thiện vậy.

Còn Trần Bân Nguyên, sau khi nghe được lời này, anh ta dùng ánh mắt sâu kín liếc nhìn Thịnh Ngọc Châu một cái, rồi gật đầu đi lướt qua người cô.

Thịnh Ngọc Châu không để trong lòng, sau đó cô còn gặp được đám trẻ nghịch ngợm lần trước từng bắt nạt Lục Thu Hạo, từ khi bị cha mẹ thay phiên nhau dạy cho một trận, bọn trẻ đã bắt đầu tin những lời Thịnh Ngọc Châu nói. Nên khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, bọn trẻ đều không dám đến gần, chỉ dám lén lút nhìn cô.

Nhưng cũng có cô bé to gan hơn chút, bước đến gần lớn tiếng chào hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Thanh niên trí thức Thịnh.”

Thịnh Ngọc Châu nhìn theo tiếng gọi, phát hiện ra một cô bé đang nhìn mình với ánh mắt sùng bái.

Hình như cô bé đó là cháu gái nhà trưởng thôn hay nhà bí thư chi bộ thì phải, đúng rồi, là cháu gái của Triệu Điệp Hoa.

Sau đó Thịnh Ngọc Châu hàn huyên với cô bé vài câu, đợi Thịnh Ngọc Châu đi khỏi, cô bé kia lập tức trở thành trung tâm của đám trẻ: “Này, sao cậu dám nói chuyện với chị ấy thế?”

“Đúng đấy đúng đây, lần nào gặp tớ cũng sợ…”

“Có gì phải sợ? Chị Ngọc Châu của tớ nói, chị ấy là người tốt, các cậu đừng sợ.” Cô bé ưỡn n.g.ự.c truyền thụ kinh nghiệm, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Phía bên này, Thịnh Ngọc Châu vừa cất bước vào nhà đã bị Lục Dữ kéo lại, ấn trên vách tường. Anh cúi đầu, hơi thở hơi dồn dập.

Thịnh Ngọc Châu bị dọa sợ, cho rằng có trộm vào nhà, ngẩng đầu lên lập tức đối mặt với ánh mắt hơi đỏ của Lục Dữ, thấy anh đang cố nén giận nhìn chằm chằm vào mình.

Thịnh Ngọc Châu sửng sốt, hơi mờ mịt, Lục Dữ làm sao vậy? Hình như cô chỉ ra ngoài một lát, không hề trêu chọc Lục Dữ nhỉ?

“Lục Dữ…” Thịnh Ngọc Châu vừa mở miệng, giọng nói đã bị Lục Dữ chặn lại, nụ hôn vừa điên cuồng vừa kịch liệt, giống như mưa rền gió dữ đánh tới, căn bản đóa hoa yếu ớt như cô không đủ sức chống cự…

Loading...