XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 221: Trả thù (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:13:42
Lượt xem: 55
“Được rồi, em đừng để ý đến chuyện này, mau ăn cơm đi, không lát nữa chị ăn hết thịt đấy.” Thịnh Ngọc Châu không giận chó đánh mèo lên người Lục Thu Hạo, mà quay sang trêu cậu.
Sợ thịt sẽ bị Thịnh Ngọc Châu thật sự ăn hết, Lục Thu Hạo lập tức ngậm miệng không dám hỏi thêm nữa. Từ trước đến nay anh trai chưa bao giờ tranh giành đồ ăn với cậu, nhưng Thịnh Ngọc Châu thì khác.
Lần nào chị Ngọc Châu cũng ăn rất nhanh, đặc biệt là khi ăn thịt, nên nói thế nào nhỉ? Là trên chiến trường không nể tình cha con, bàn ăn cũng giống như chiến trường!
Mau ăn cơm thôi!
……
Hôm tất niên ông trời rất biết chiều lòng người cho thời tiết sáng sủa, còn có tuyết rơi, khung cảnh bốn phía xung quanh đều là màu trắng xóa, sáng sớm ngủ dậy còn phải cào tuyết.
Khi Thịnh Ngọc Châu thức giấc, đã trông thấy hai anh em nhà Lục Dữ đang vui vẻ cào tuyết bên ngoài rồi, cô cũng hưng phấn chạy tới giúp đỡ.
“Chị Ngọc Châu, chị hết giận rồi à?” Vừa nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, câu đầu tiên Lục Thu Hạo muốn dò hỏi chính là câu hỏi này.
Câu hỏi vang lên, chọc Thịnh Ngọc Châu liếc mắt nhìn Lục Thu Hạo đột nhiên trí nhớ tốt bất thường một cái: “A Hạo, em biết mình đáng yêu nhất khi nào không? Chính là khi em không nói lời nào đấy!”
Hả?
Lục Thu Hạo không hiểu, nhưng vẫn nghiêng đầu chăm chú nhìn Thịnh Ngọc Châu vài lần.
Thịnh Ngọc Châu thấy vậy, bật cười: “Được rồi, ngoan ngoãn làm việc đi, tối nay sẽ có đồ ăn ngon!”
Vừa nghe tới chuyện ăn uống, Lục Thu Hạo lập tức buông bỏ hết suy nghĩ chưa nghĩ ra trong đầu, nhanh tay xúc tuyết: “Chị Ngọc Châu yên tâm, A Hạo sẽ chăm chỉ.”
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu vui vẻ gật đầu, Lục Dữ ở bên cạnh vẫn yên lặng làm việc, thấy bọn họ nói chuyện cũng không xen vào.
Buổi tối, cả nhà nấu cơm cùng nhau, còn đốt đèn dầu, ăn một bữa cơm phong phú, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, một năm mới đã bắt đầu đến rồi.
Lục Thu Hạo đón tết vô cùng vui vẻ, sung sướng ríu rít như chú chim nhỏ. Vốn dĩ cậu định thức đón giao thừa, đáng tiếc không chịu nổi, đến thời gian đi ngủ ngày thường lập tức mệt rã rời.
Dưới tiếng thúc giục của Thịnh Ngọc Châu, Lục Thu Hạo mau chóng đi ngủ, bỏ lại Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ và bầu không khí trầm mặc, Lục Dữ nhìn Thịnh Ngọc Châu vài lần, sau đó mới lấy hết can đảm mở miệng: “Ngủ sớm chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-221-tra-thu-2.html.]
Trước đó Thịnh Ngọc Châu quyết định chiến tranh lạnh với Lục Dữ, để anh biết đường hối lỗi.
Sau đó, Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra chiến tranh lạnh để đối phương biết đường hối lỗi chỉ dụng được với người biết mình sai ở đâu mà thôi, áp dụng với người không biết sai ở đâu như Lục Dữ, cuối cùng vẫn là bản thân ôm cục giận vào người.
Vì thế, nhìn theo bóng dáng rời đi của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu lại cảm thấy bực mình.
Một lúc lâu sau, không biết nghĩ tới điều gì, hai mắt cô lóe lên vẻ tinh ranh, sau đó, Thịnh Ngọc Châu giả vờ tức giận chạy tới trước cửa phòng Lục Dữ, gõ cửa thật mạnh.
Lục Dữ đang ngồi bên mép giường, hối hận vì hành vi xúc động quá mức trước đó của mình, sợ chọc giận Thịnh Ngọc Châu, muốn xin lỗi lại không biết vì sao mình càng xin lỗi Thịnh Ngọc Châu càng giận.
Anh đúng là người ăn nói vụng về mà.
Nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, Lục Dữ ngẩng đầu, đứng dậy ra mở cửa. Cửa vừa mở ra lập tức trông thấy Thịnh Ngọc Châu xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng mình, còn đang tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Lục Dữ khẽ hỏi.
Thịnh Ngọc Châu không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Dữ. Sau khi trầm mặc mấy chục giây, bầu không khí trở nên cứng đờ, Lục Dữ không nói chuyện, để Thịnh Ngọc Châu tùy ý quan sát mình.
Đột nhiên, Thịnh Ngọc Châu vươn tay ra ép Lục Dữ vào sát tường, bởi vì không đề phòng với Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ bị cô dễ dàng đẩy ngã, lưng dựa sát vào vách tường.
Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu nhìn chằm chằm vào Lục Dữ, muốn chơi trò ‘tổng tài bá đạo’, lại phát hiện ra chênh lệch về chiều cao giữa mình và Lục Dữ hơi lớn, không cách nào thể hiện ra dáng vẻ khí phách của bản thân.
Khi Lục Dữ vẫn đang nghi hoặc Thịnh Ngọc Châu định làm gì, cô đã nhón chân, hôn lên một anh, sau đó lại hung hăng cắn môi Lục Dữ một cái.
Sau khi cắn xong, cô lập tức xoay người, dáng vẻ ngầu lòi, giống kẻ dâm tặc, không lưu luyến chút nào, bỏ lại Lục Dữ sững sờ tại chỗ.
Thịnh Ngọc Châu cắn không hề nhẹ, là kiểu cắn đến mức gần chảy máu. Cơn đau truyền đến khiến ánh mắt Lục dữ lại lần nữa trở nên u ám. Thịnh Ngọc Châu đã quay về phòng mình rồi, Lục Dữ vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm.
Cuối cùng, sau khi Thịnh Ngọc Châu vào phòng, Lục Dữ mới vươn tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình, trên mặt nở nụ cười hơi quỷ dị.
Đáng yêu thật đấy…
Phía bên kia, trong phòng mình, Thịnh Ngọc Châu cũng rất vui vẻ, còn kiêu ngạo hừ một tiếng, lần này chắc chắn Lục Dữ cũng buồn bực như mình.