XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 243: Thông báo trúng tuyển
Cập nhật lúc: 2024-09-16 14:26:21
Lượt xem: 56
Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ không để ý lắm đến chuyện trong thôn, hiện tại đã thi đại học xong, chuyện coi như ván đã đóng thuyền.
Có thanh niên trí thức nào tham gia thi đại học thi đỗ hay không, với thôn dân khác mà nói, căn bản đều không ảnh hưởng gì.
Trưởng thôn cũng không cho phép thanh niên trí thức dùng lý do này để trốn tránh lao động, vẫn sắp xếp công việc cho bọn họ như cũ. Thanh niên trí thức cũng không muốn gây chuyện khi chưa có thành tích thi đại học, tránh làm hỏng tiền đồ của bản thân, bọn họ vừa nỗ lực làm việc, vừa chờ đợi thông báo trúng tuyển, hy vọng mình có thể “Cá vượt long môn”, rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, thấm thoát đã tới ngày thông báo kết quả. Không một ai trong thôn nhận được thông báo trúng tuyển, mỗi thanh niên trí thức đều có cảm nghĩ: Sẽ không thảm như vậy chứ?
Bởi vì chưa ai nhận được thông báo, Thịnh Ngọc Châu cũng hơi lo lắng. Nhưng trong căng thẳng lại mang chút chờ mong, cô vẫn chưa tuyệt vọng, vẫn cho rằng mình sẽ thi đỗ một trường nào đó.
Cuối tháng mười hai đến gần tháng một, giấy thông báo trúng tuyển của Thịnh Ngọc Châu mới gửi tới, khi nhận được thông báo trúng tuyển kia, Thịnh Ngọc Châu hưng phấn đến mức nhảy dựng lên.
Cô cầm thông báo trúng tuyển, chạy tới trước mặt Lục Dữ, khoe ra bốn chữ “Đại học Thanh Hoa” cực lớn kia với anh: “Lục Dữ, em thi đỗ rồi! Em đỗ đại học rồi!”
Khoa tiếng Anh chuyên ngành Đại học Thanh Hoa đó!
Kiếp trước chính cô cũng không đủ năng lực thi đỗ học phủ cao cấp nhất cả nước này đâu! Vậy mà thật sự thi đỗ Thanh Hoa, ha ha ha!
Cố Diệp Phi
Nếu cha mẹ và ông nội biết, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui…
“Ừ, Ngọc Châu nhà chúng ta giỏi nhất.” Với Lục Dữ mà nói, đây là câu buồn nôn nhất anh có thể thốt ra.
Thấy Thịnh Ngọc Châu vui mừng như vậy, Lục Dữ cũng vui thay cho Thịnh Ngọc Châu, đồng thời trong lòng lại có chút mất mát.
“Được rồi, hôm nay chúng ta nấu thịt kho tàu để chúc mừng em nhé!” Lục Dữ cố tỏ ra vui mừng, giống như thật sự vui thay cho Thịnh Ngọc Châu vậy, Lục Thu Hạo cũng cực kỳ cao hứng.
Lúc này, Lục Thu Hạo vẫn chưa ý thức được Thịnh Ngọc Châu thi đỗ đại học có ý nghĩa thế nào, cậu chỉ biết lát nữa có thịt ăn rồi, nên vui mừng không kể xiết.
Tin tức Thịnh Ngọc Châu thi đậu đại học Thanh Hoa: học phủ cao cấp nhất cả nước cũng nhanh chóng lan truyền trong thôn, bởi vì do chính người của bưu điện th trấn đưa tới.
“Trời ạ, quả nhiên là thanh niên trí thức Thịnh! Không hổ là dòng dõi thư hương…” Khi thanh niên trí thức khác nghe tin, bọn họ đều không nhịn được hâm mộ.
Bọn họ tự biết mình không có năng lực đó, nên không đăng ký nguyện vọng vào đại học đứng đầu thủ đô, sợ lãng phí mất một trong số ba nguyện vọng ít ỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-243-thong-bao-trung-tuyen.html.]
“Ừ, nhưng mà cha mẹ đồng chí Thịnh Ngọc Châu cũng là phần tử trí thức, còn là nhà khoa học, cũng có thể hiểu được, gia đình người ta có huyết thống học hành mà.”
Người trong thôn cũng kinh ngạc cảm thán, không hổ là thanh niên trí thức Thịnh, có điều thương cho Lục Dữ, nếu thanh niên trí thức Thịnh về thủ đô rồi, sao cô ấy có thể quay trở lại?
Người trong thôn không có lý do không được vào thành phố, đương nhiên, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện Lục Dữ sẽ lên thành phố ở rể nhà thanh niên trí thức Thịnh, bởi vì chắc chắn cha mẹ thanh niên trí thức Thịnh sẽ chướng mắt một thằng nhóc ở nông thôn.
Hơn nữa Lục Dữ còn có Lục Thu Hạo… Chỉ có thể nói, hai người có duyên không phận.
Còn Lê Thừa Du, khi biết Thịnh Ngọc Châu nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa, suýt nữa anh ta đã phát điên.
Đại học Thanh Hoa? Hừ, trước đây khi đi học, thành tích học tập của Thịnh Ngọc Châu chưa bao giờ đủ tiêu chuẩn.
Lê Thừa Du không cho rằng cha mẹ Thịnh Ngọc Châu giở trò gian lận giúp cô ấy, chỉ nghĩ Thịnh Ngọc Châu có thể thi tốt như vậy, đều vì cha mẹ cô ấy gửi thư nói trước cho cô ấy sẽ khôi phục thi đại học.
Đáng chết!
Nếu anh ta còn ở bên Thịnh Ngọc Châu, chắc chắn anh ta cũng có thể thi đỗ Đại học Thanh Hoa chứ không phải như hiện tại…
“Lê Thừa Du, mau tới đây bổ củi!” Tiếng chị dâu Trần truyền đến từ bên ngoài, giọng điệu vô cùng chói tai.
Trong lòng Lê Thừa Du hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không đáp: “Tới đây!”
Buổi tối, sau khi vượt qua cơn hưng phấn kia, Thịnh Ngọc Châu lại có chút ưu sầu khi nghĩ đến quan hệ giữa mình và Lục Dữ.
Ừm… Cũng không hẳn là quan hệ, mà là tương lai của hai người bọn họ. Mình về thành phố rồi, Lục Dữ ở lại trong thôn, hai người phải làm sao bây giờ?
Phải rời bỏ Lục Dữ… Cô hơi luyến tiếc.
Lúc này, sắc trời đã tối om, Thịnh Ngọc Châu vẫn ngồi trên giường, con ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt khẽ chớp chớp vài cái.
Một lúc lâu sau, cô xuống giường, ra ngoài, đi đến trước cửa phòng Lục Dữ. Thời gian này Lục Thu Hạo đã ngủ rồi. Cô vươn tay ra gõ cửa phòng.
Lúc này, Lục Dữ đang ngồi bên mép giường, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, sắc mặt u ám, hơi thở quanh người vô cùng lạnh lẽo.