XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 269: Mẹ Lê làm loạn (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:18:01
Lượt xem: 39
Trông thấy Thịnh Ngọc Châu đi cùng mẹ Thịnh ra ngoài, đôi mắt tràn đầy lửa giận kia của mẹ Lê nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Ngọc Châu gặp mẹ của Lê Thừa Du, trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi lần gặp cô trên mặt mẹ Lê Thừa Du đều treo nụ cười đầy hòa ái, nhìn qua vô cùng hiền lành dễ gần.
Cố Diệp Phi
Nhưng mà, vẻ mặt kia của mẹ Lê khiến Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ bà ta sắp xông lên ăn tươi nuốt sống cô đến nơi rồi.
“Thịnh Ngọc Châu, Thừa Du nhà tao đâu?” Nghe nói Thịnh Ngọc Châu thi đỗ đại học Thanh Hoa, mẹ Lê còn rất vui mừng, bởi vì mẹ Lê vẫn chưa biết chuyện giữa Thịnh Ngọc Châu và Lê Thừa Du nhà bà ta.
Mẹ Lê biết, trước kia thành tích của Thịnh Ngọc Châu vô cùng kém, thua xa Thừa Du nhà bà ta, cho nên, mẹ Lê cho rằng Thừa Du nhà mình cũng thi đỗ đại học Thanh Hoa.
Trong khoảng thời gian gần đây, không thấy Thừa Du gửi thư về, mẹ Lê còn nghi ngờ có phải do hai đứa con trai trong nhà mình giở trò quỷ hay không, nhưng vì vấn đề dưỡng lão, mẹ Lê chỉ có thể cất giấu lo lắng về con trai út ở trong lòng.
Ai ngờ, Thịnh Ngọc Châu thi đỗ Thanh Hoa đã quay về thành phố, mà con trai bà ta vẫn bặt vô âm tín như cũ.
Mẹ Lê bắt đầu nghi ngờ có phải thành tích của Thịnh Ngọc Châu là giả hay không? Hoặc là cô đã đổi thành tích thi đại học của Thừa Du nhà bà ta.
“Có phải mày đã làm gì nó rồi không? Vì sao thành tích của mày kém như vậy lại có thể thi đỗ Thanh Hoa? Trước khi xuống nông thôn, thành tích của mày còn lâu mới bằng Thừa Du, vì sao nó không thi đỗ? Có phải mày đã đổi bài thi, hay đã thay đổi thành tích hay không?”
Khi nói ra lời này thái độ của mẹ Lê rất hùng hồn, lời lẽ chính đáng giống như đang tìm ra sâu mọt trong xã hội vì nhân dân vậy.
Nghe thấy lời này của mẹ Lê, hình như những người đang vây xem cũng nhớ tới, đúng là trước khi Thịnh Ngọc Châu xuống nông thôn, cô không thích học tập lắm, hơn nữa thành tích cũng rất bình thường.
Khi ấy bọn họ còn lén trào phúng, hai vợ chồng nhân viên nghiên cứu đi du học nước ngoài về còn không biết dạy con bằng bọn họ.
“Đúng đấy, trước kia thành tích học tập của Thịnh Ngọc Châu kém như vậy, sao có thể thi đỗ Thanh Hoa nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-269-me-le-lam-loan-1.html.]
“Lê Thừa Du không thi đỗ đại học thật à? Không phải chứ? Mới xuống nông thôn hơn một năm thôi mà, sao có thể thi không đỗ?”
“Đến con gái nhà tôi còn thi đỗ nữa là, tuy rằng chỉ thi đỗ trung cấp.”
Nghe người vây xem xung quanh thì thầm to nhỏ, mẹ Lê cảm thấy bản thân như hóa thành người đại diện của chính nghĩa, muốn đi cử báo hành vi gian lần của ba người một nhà này.
“Hừ, thím Lê, vậy là thím không biết rồi, do Thừa Du nhà thím không có tâm trạng thi đại học thôi. Vừa xuống nông thôn chưa đầy hai tháng anh ta đã mập mờ với một cô nữ thanh niên trí thức trong khu cập thể, thanh niên trí thức và người trong thôn đều biết chuyện này.”
Thịnh Ngọc Châu cười ra tiếng, mà trong khoảnh khắc cô cất cao giọng kia, dường như những người khác đều bị áp chế, thi nhau đưa mắt nhìn về phía cô.
Có vài cậu thanh niên đứng bên ngoài cũng bị choáng váng vì nhan sắc này, cô gái đứng dưới ánh mặt trời, nở nụ cười xán lạn, như muốn mê hoặc ánh mắt của bọn họ vậy.
“Đáng tiếc, nữ thanh niên trí thức kia là người xấu, khi ở bên đồng chí Lê Thừa Du, có thể vì chê đồng chí Lê Thừa Du làm việc không đủ nhanh nhẹn, đã mắt đi mày lại với chàng trai khác trong thôn, sau đó còn độc ác đến mức khiến đồng chí Lê Thừa Du gãy chân, còn bị bắt vào tù…”
Những lời kế tiếp của Thịnh Ngọc Châu khiến quần chúng vây xem kinh ngạc th lên một tiếng. Chuyện thanh niên trí thức chịu không nổi khổ cực, chấp nhận ở bên người dân trong thôn không phải số ít, dù sao cũng vì cuộc sống mà.
Lê Thừa Du trắng trẻo đẹp trai, vừa nhìn đã biết không phải người có thể làm việc nhà nông, nên cũng thông cảm được.
“Gì cơ? Mày nói láo! Sao có thể?” Mẹ Lê không tin lớn tiếng phản bác, tay chỉ vào Thịnh Ngọc Châu, chửi ầm lên: “Đừng tưởng rằng hắt nư bẩn lên người Thừa Du nhà tao là có thể rửa sạch tội danh trên người mày, thành tích thi đại học của mày chắc chắn là gian lận.”
Sau khi nói xong, bà ta lại chỉ tay về phía mẹ Thịnh: “Là bọn họ, bọn họ gian lận giúp mày, đúng không?”
“Thím Lê, thím đừng vội, đợi cháu nói hết đã. Sau khi bị gãy chân, đồng chí Lê Thừa Du không làm được việc đồng áng, nghe nói nhà thím cũng không gửi thư từ đồ đạc gì qua cho anh ta. Không có tin tức không có đồ ăn, cảm thấy tương lai không còn hy vọng gì, cuối cùng anh ta đã ở rể trong thôn rồi.”
Sau khi về thành phố, Thịnh Ngọc Châu đã tìm hiểu được, người nhà họ Lê bị đẩy ngã, hiện tại con trai cả với con thứ ba đã phân gia, đương nhiên cuộc sống trôi qua không tốt đẹp lắm.
Đến bản thân còn sống không tốt, Thịnh Ngọc Châu không tin bọn họ sẽ gửi đồ vật xuống nông thôn cho Lê Thừa Du.