XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 275: Quyết định của Lục Dữ (1)
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:21:02
Lượt xem: 80
Thời gian này, Thịnh Ngọc Châu vô cùng bận rộn, ngoài làm gia sư và phiên dịch ngoại văn cho tạp chí xã ra, có thể do trước đó làm phiên dịch kiếm được không ít, nên cô đã phát hiện ra mật mã làm giàu mới của mình rồi.
Thời gian bận rộn luôn vô thức trôi qua rất nhanh.
Thôn Minh Hà.
Lại đến ngày nghỉ phép hàng tháng, vẫn nhớ lời hứa vớ Lục Thu Hạo lần trước, nên lần này Lục Dữ dẫn cả Lục Thu Hạo theo, hai anh em cùng lên thị trấn mua đồ.
Sáng hôm nay khi thức dậy, có thể là do thói quen, khi ra ngoài anh vô th nhìn về phía cánh cửa phòng đã đóng chặt, là căn phòng Thịnh Ngọc Châu từng ở.
Cố Diệp Phi
Vì không muốn Lục Thu Hạo phải đi bộ lên thị trấn, nên Lục Dữ dẫn cậu tới chỗ chờ máy kéo. Hai anh em vừa đến nơi, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Dữ.
Trước đây, vì chuyện Thịnh Ngọc Châu về thành phố học đại học, hai anh em đã từng nảy sinh mâu thuẫn với người trong thôn, hiện tại, các bác gái trong thôn cũng không dám mở miệng châm chọc chuyện giữa Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu nữa.
Lục Thu Hạo không hề có ấn tượng tốt với ngời trong thôn, tính cậu cũng trẻ con, nên không thèm chào hỏi đám người đó, nhất thời bầu không khí hơi tĩnh lặng.
Sau khi tới thị trấn, Lục Dữ dẫn Lục Thu Hạo đi thẳng đến bưu điện. Thịnh Ngọc Châu nói, lúc nào về đến thủ đô, cô sẽ gửi thư cho anh.
“Anh trai, chúng ta đi lấy thư chị Ngọc Châu gửi cho chúng ta à?” Lục Thu Hạo vẫn nhớ rõ chuyện này, cậu vẫn luôn chờ đợi, còn lâu chị Ngọc Châu mới vứt bỏ bọn họ.
“Ừ.” Thật ra, Lục Dữ không dám chắc, trong lòng anh vẫn thấp thỏm vẫn lo lắng không yên như cũ, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng trấn định và hờ hững, căn bản không ai có thể phát hiện ta suy nghĩ sâu trong lòng anh.
Bưu điện.
Nhân viên bưu đi không nhận ra Lục Dữ, khi nghe anh nói mình đến nhận thư, đối phương mới lật tìm một lát, rồi đưa cho Lục Dữ hai lá thư.
Nhìn hai lá thư trong tay, hình như Lục Dữ không bi vì sao Thịnh Ngọc Châu lại chia thành hai lá thư gửi qua cho mình, nhưng lật qua lật lại đều là tên anh.
“Anh trai, chị Ngọc Châu viết gì thế?” Lục Thu Hạo không biết chữ, ánh mắt đầy tò mò dò hỏi Lục Dữ.
“Về rồi xem, chúng ta đi mua đồ trước đã.” Lục Dữ nhẹ nhàng xoa đầu Lục Thu Hạo, cũng không vội vàng mở ra xem.
Anh muốn, về nhà chậm rãi xem…
Lúc này, Thịnh Ngọc Châu cũng biết hôm nay là ngày nghỉ lên thị trấn, đoán trước được có lẽ hôm nay Lục Dữ sẽ tới bưu điện lấy thư, lỡ như bưu điện thị trấn đã lắp điện thoại thì sao? Cho nên cô ngoan ngoãn chờ đợi trong nhà.
Đương nhiên, Thịnh Ngọc Châu không ngồi rỗi bên đện thoại rồi, mà là lấy bản thảo phiên dịch của mình ra sửa chữ trau chuốt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-275-quyet-dinh-cua-luc-du-1.html.]
Hiện tại yêu cầu của tổng biên tập càng ngày càng nhiều, trước kia chỉ cần dịch đúng dịch đủ là được rồi, bây giờ còn yêu cầu hợp với ý cảnh, có sự liên kết với phần trước phần sau, còn cả gieo vần… Nếu không phải tiền công cao hơn, còn lâu Thịnh Ngọc Châu mới làm tiếp.
Đợi một lúc lâu, phát hiện điện thoại vẫn không đổ chuông, Thịnh Ngọc Châu đoán được, có lẽ Lục Dữ chưa mở thư ra xem, hoặc là bưu điện thị trấn vẫn chưa lắp điện thoại.
Thôi được rồi, đi luộc hai quả trứng gà ăn cho đỡ đói vậy.
Đây là món ăn sở trường duy nhất của Thịnh Ngọc Châu, về điều này cô còn rất tự hào, kiếp trước, ngay cả luộc trứng cô cũng không biết luộc đâu!
Còn về cơm sao? Ừm, cô không biết nấu thì nấu làm gì? Lãng phí gạo sao?
Hơn nữa thi thoảng mẹ Thịnh sẽ mua cơm trưa từ viện nghiên cứu mang về cho cô, nên Thịnh Ngọc Châu càng lười biếng. Đầu bếp của viện nghiên cứu nấu ăn ngon hơn cô không biết bao nhiêu lần, cô cần gì phải lãng phí thời gian và tinh lực vào vấn đề này.
Sau đó, cô lại nghiên cứu sách giáo khoa tiếng Anh trung học, tự hỏi nên ra bài thi cho Lâm An Ca thế nào…
Phía bên này, Lục Dữ đã mua một đống đồ mang về nhà, bên trong đều là đồ cho Lục Thu Hạo, còn bản thân anh, từ xưa đến nay, anh vẫn luôn đối xử với mình tương đối hà khắc.
Lúc này Lục Thu Hạo đã quên mất lá thư của Thịnh Ngọc Châu rồi, tâm trí của cậu đều nằm hết trên đống đồ vừa mua về, miệng cười đến tận mang tai, đang ngồi xổm xem xét từng thứ một.
Lục Dữ không để ý đến hành động này của Lục Thu Hạo, ngược lại cầm hai lá thư kia về phòng, mở ra, đọc nghiêm túc.
Trên giấy không viết ngày tháng, nhưng Lục Dữ chỉ nhìn qua là biết lá thư nào gửi trước, lá thư nào gửi sau, vì trong lá thư đầu tiên cô viết mình vừa về đến thủ đô, lá thư thứ hai thì kể cho anh về cuộc sống của mình ở thủ đô.
Ngoài ra cô còn nhắc đến hiện tại quốc gia đã cải cách kinh tế rồi, buôn bán không còn là đầu cơ trục lợi nữa, hỏi anh có muốn tới thủ đô không?
Hai lá thư này, lá đầu tiên viết thẳng ra nỗi nhớ anh, từ ngữ bên trong khiến Lục Dữ cũng phải đỏ mặt, ngượng ngùng.
Còn lá thư thứ hai lại khiến Lục Dữ trầm mặc tại chỗ một lúc lâu, thủ đô…
Anh biết, nếu mình muốn cưới được Thịnh Ngọc Châu, vĩnh viễn ở lại nông thôn này là chuyện không thể nào.
Lục Dữ không buông được, cũng không muốn. Đóa hoa phú quý nhân gian anh yêu chiều trong lòng bàn tay kia, nếu để mặc cô bay đi như vậy, anh không cam lòng.
Buổi tối, nỗi nhớ cô lại như cuồng như si.
Lại nghĩ tới cuộc sống của Lục Thu Hạo ở trong thôn, vì vấn đề thành phần, cũng vì vấn đề đầu óc của A Hạo mà cậu vẫn luôn bị người trong thôn khinh thường. Khoảng thời gian trước, còn bị đám trẻ con trong thôn bắt nạt… Dù Lục Dữ có đánh lại thay Lục Thu Hạo cũng vô dụng, vẫn tạo thành ảnh hưởng rất lớn với thể xác và tinh thần Lục Thu Hạo.
Tuy rằng hiện tại Lục Dữ không biết tâm lý khỏe mạnh là gì, nhưng anh vẫn muốn rời khỏi thôn này…