XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 279: Tin tức khiến người ta khiếp sợ
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:22:17
Lượt xem: 52
Nói xong, ba người mang theo hàng hóa còn thừa đi đến một quán ăn gần đó. Chủ quán là một đôi vợ chồng, Thịnh Ngọc Châu để ý thấy bàn ghế được lau dọn rất sạch sẽ, cũng không bắt bẻ gì, mở miệng kéo hai anh em Lục Dữ ngồi xuống, gọi cho mỗi người một bát hoành thánh lớn.
Suốt cả quá trình, Lục Dữ đều không biết nên nói gì cho phải, anh cứ cúi đầu xuống suy nghĩ đề tài để bắt chuyện. Còn Thịnh Ngọc Châu thì không đ ý đến anh, mà mải mê nói chuyện với Lục Thu Hạo.
“Ngọc Châu, xin lỗi em.” Cuối cùng, Lục Dữ vẫn mở miệng xin lỗi, vẻ mặt hơi thấp thỏm, không biết phải làm sao, khoảnh khắc ấy khuôn mặt anh tuấn sắc bén trông đánh thương như chú cún nhỏ vậy.
“Ừ, được rồi.” Tuy rằng không biết lấy đâu ra tự tin, nhưng trong lòng Thịnh Ngọc Châu vẫn cho rằng, hiện tại tiên sinh Ốc Đồng là thiếu niên khốn khổ vừa vào thành phố, cần chủ nhà cô tận tình giúp đỡ.
Ăn xong, thấy Thịnh Ngọc Châu đứng dậy xoay người đi, nhất thời Lục Dữ vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh bật thốt lên một câu theo bản năng: “Đi đâu thế?”
“Quay lại bán quần áo!” Sao mới hơn một tháng không gặp nhau, Lục Dữ đã ngốc như vậy rồi nhỉ?
Lục Dữ nhớ rõ, Thịnh Ngọc Châu có thói quen ngủ trưa, anh nhìn sắc trời, giữa trưa ánh mặt trời nóng bỏng, anh không muốn Thịnh Ngọc Châu vất vả như vậy.
“Về nhà thôi, hôm nay vừa nóng vừa mệt rồi.” Lục Dữ khuyên can Thịnh Ngọc Châu, bảo Thịnh Ngọc Châu về sớm ngh ngơi, việc nhỏ thế này cứ để mình anh làm là được rồi.
“Anh mệt à?” Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc, ánh mắt giống như không thể tin nổi. Ngày thường Lục Dữ là người chăm chỉ khắc khổ như vậy, sao mới bán hàng có nửa buổi đã kêu mệt rồi? Chẳng lẽ vì khoảng thời gian này anh ấy vất vả quá?
Nghe hai người nói chuyện, Lục Dữ không xen miệng vào, chỉ khẽ xoa cái bụng nhỏ đã nhô lên vì ăn quá nó của mình, cười thỏa mãn!
Thịnh Ngọc Châu nhìn qua túi hàng, sau đó lại nhìn về phía Lục Thu Hạo. Chiều nay cô không có việc quan trọng nào cần giải quyết…
“Vậy thì, em với A Hạo đi bán nốt, anh về nhà nghỉ ngơi đi! Hoặc là anh ngồi bên cạnh thu tiền cũng được.”
Lục Dữ nghe xong vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, anh chỉ sợ cô nóng, cô mệt thôi.
Sau đó Thịnh Ngọc Châu vô cùng nhanh nhẹn, tìm một nơi lượng người qua lại đông đúc, ngồi xuống bắt đầu bày hàng.
Hiện tại mới cải cách kinh tế, có không ít người bắt đầu dùng xe ẩy hàng, hoặc xe ba bánh đi bán đồ lặt vặt, đội trật tự không quản lý, cũng không ai tới thu phí, thái độ đều vô cùng thân thiện.
Không khuyên can được Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ đành phải nhanh chân chạy đên dọn hàng giúp.
Buổi chiều, sau khi bán đã gần hết quần áo, Thịnh Ngọc Châu nói: “Mai qua khu khác hoặc phố khác bán đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-279-tin-tuc-khien-nguoi-ta-khiep-so.html.]
Một bộ quần áo có thể mặc rất lâu đó.
Lục Dữ gật đầu, đương nhiên anh cũng biết rõ điểm này, anh đã có kế hoạch rồi.
“Anh định lần sau bán thứ khác…”
Đồ dân chúng cần trong cuộc sống hàng ngày không chỉ quần áo. Sau khi thu dọn xong, anh nhìn Thịnh Ngọc Châu, nghiêm túc nói: “Để anh đưa em về.”
Thịnh Ngọc Châu ngước mắt nhìn về phía Lục Dữ, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa vẻ bất mãn: “Anh với A Hạo đang ở đâu?”
“Muộn rồi, em phải về nhà.” Lục Dữ không trả lời, ngược lại mở miệng nhắc nhở Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu là công chúa ngang bướng, sao có thể ngoan ngoãn quay về vì một câu nói nhẹ nhàng của Lục Dữ.
Cô bướng bỉnh chất vấn, giọng nói nũng nịu mang theo vài phần không vui: “Anh không dám nói, có phải anh lén giấu cô gái nào khác trong nhà hay không?’
“Không phải thế.” Lục Dữ bất đắc dĩ không thôi, anh biết Thịnh Ngọc Châu đã bướng bỉnh thì rất khó giải quyết, nếu không để cô được như ý, chỉ sợ Thịnh Ngọc Châu sẽ thật sự hiểu lầm như vậy.
Cố Diệp Phi
“Hừ, Lục Dữ, giữa chúng ta còn gì là không thể nói cho nhau biết? Giữa chúng ta là quan hệ gì?” Thịnh Ngọc Châu bướng bỉnh hỏi lại.
Nghe vậy, Lục Dữ đành buông giáp đầu hàng. Còn Lục Thu Hạo sao? Cậu vô cùng vui vẻ đó. Thịnh Ngọc Châu quay về cùng bọn họ, là ba người một nhà giống như trước đây ở thôn Minh Hà…
…
Trên đường về, Thịnh Ngọc Châu giống chưởng quầy không phải đụng tay vào việc gì, Lục Dữ cũng không cần cô xách đồ, ba người đi về phía nhà trọ anh em Lục Dữ thuê.
Đến nơi, là một căn nhà cấp bốn đơn sơ, Thịnh Ngọc Châu cũng không chê nhà nhỏ hẹp, chỉ cảm thấy hơi chua xót.
Nhưng mà hiện tại trong tay cô không đủ tiền mua nhà, nên không còn cách nào khác…
Thịnh Ngọc Châu vào phòng, ngồi uống nước nghỉ ngơi một lát, rồi bảo Lục Dữ đưa cô về nhà.
Buổi tối, đợi cha mẹ Thịnh về nhà cùng nhau ăn cơm, đột nhin, Thịnh Ngọc Châu âm miệng nói ra một tin tức khiến hai người khiếp sợ: “Cha, mẹ, khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, con đã có bạn trai ở bên đó!”