Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 287: Ra mắt cha mẹ vợ (2)

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:29:12
Lượt xem: 43

 Thịnh Ngọc Châu ăn mấy quả mơ Lục Dữ vừa rửa sạch, cảm giác buồn nôn bên miệng bị đè ép xuống, tâm trạng lại tốt lên rất nhiều. Lúc này, cô mới bắt đầu nghĩ đến phương diện khác.

Ví dụ như:

“Lục Dữ, em vẫn chưa nói với cha mẹ em chuyện này đâu! Anh xem, em phải ăn nói thế nào bây giờ?” Thịnh Ngọc Châu mở to mắt, nhìn về phía Lục Dữ, xin ý kiến của anh.

“Để anh tới nhà chịu đòn nhận tội nhé!” Nghe Thịnh Ngọc Châu nhắc tới chuyện này, Lục Dữ lập tức đứng ra nhận trách nhiệm.

Nhớ đến đám con gái chưa kết hôn đã có thai bị bắt đi dìm lồng heo, đánh gãy chân… Trong thôn, sắc mặt Lục Dữ hơi tái đi, chắc là cha mẹ Thịnh Ngọc Châu sẽ không làm như vậy đâu nhỉ?

“Anh… Mai anh lập tức tới nhà cầu hôn.” Lục Dữ hơi lắp bắp, dù thế nào, anh cũng sẽ không để bất kỳ ai làm ra bất kỳ chuyện gì không tốt với Thịnh Ngọc Châu.

“Hừ!” Thịnh Ngọc Châu lại hừ một tiếng, mai đến nhà cầu hôn? Nghĩ cô đang bắt đền anh chắc?

Vì Thịnh Ngọc Châu không vui, Lục Dữ lại dỗ dành rất lâu.

Cuối cùng dỗ đến khi Thịnh Ngọc Châu vui vẻ, anh mới bắt đầu tự hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào. Trước kia, anh cho rằng mình có đủ thời gian để tranh đua một phen, bây giờ lại phát hiện ra, thời gian không đợi người.

Lục Dữ biết cha mẹ Thịnh Ngọc Châu làm nghề gì, nhưng không biết rõ khi nào cha mẹ cô ở nhà, nên vẫn mở miệng hỏi thăm một phen.

Thịnh Ngọc Châu cũng không rõ lắm, có điều…

“Ban ngày cha mẹ em đi làm, buổi tối khả năng sẽ về nhà…”

Có thể vì trước kia do Thịnh Ngọc Châu xuống nông thôn quá lâu, cha mẹ nhớ cô, hoặc là vì lo lắng, cũng có ý bồi thường, nên mỗi tối đều về nhà với cô… A, không, là mỗi tối cuối tuần chắc chắn đều ở nhà, nhưng mà hiện tại…

“Vì em đi học ở lại ký túc xá trong trường, nên khả năng hai người sẽ không về nhà, nhưng mà, cuối tuần chắc chắn sẽ quay về.” Thịnh Ngọc Châu bổ sung.

“Vậy hôm nay anh…” Chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa, Lục Dữ định nói hôm nay sẽ tới nhà ra mắt, lại bị Thịnh Ngọc Châu ngắt lời.

Cố Diệp Phi

“Không, mai anh tới đi.” Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa nói trước với cha mẹ, để hai người chuẩn bị trước tâm lý. Nếu biết mình chưa kết hôn đã có thai, Lục Dữ lại đến nhà đúng lúc hai người đang nổi giận…

“Ừ.” Lục Dữ không hỏi vì sao, vô cùng nghe lời cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-287-ra-mat-cha-me-vo-2.html.]

Đừng thấy hiện tại Lục Dữ tỏ ra rất bình tĩnh, thật ra trong lòng anh cũng đang rất bồn chồn đó. Mai phải đến nhà ra mắt cha mẹ vợ rồi, anh phải làm thế nào đây? Online chờ gấp…

Khi Thịnh Ngọc Châu về đến nhà, cha mẹ Thịnh vẫn chưa về. Cô đi rửa sạch mấy quả mơ, vừa ăn vừa ngồi chờ hai người.

Hôm nay cha mẹ Thịnh hơi bận, nhưng biết con gái đang đợi mình ở nhà, hai người còn đi mua vài món ngon mang về.

Thịnh Ngọc Châu thích ăn thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh, cha mẹ Thịnh đều biết điều này.

Nhưng khi về đến nhà, vừa nhìn thấy thịt kho tàu cha mẹ Thịnh mang về cho mình, không biết có phải vì hương vị kia không, mà Thịnh Ngọc Châu lại bắt đầu nôn khan.

Cô vội vàng bỏ một quả mơ vào miệng, nhìn cha mẹ quan tâm trước mặt, nhất thời không biết nên mở mệng thế nào mới thích hợp.

Nhưng mà Thịnh Ngọc Châu biết, chuyện kiểu này muốn giấu cũng không giấu được.

“Cha, mẹ, ăn cơm trước đã!” Nhớ lần trước cô nói với hai người chuyện mình c bạn trai khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, tối hôm đó hai người gần như không ăn cơm. Lần này, Thịnh Ngọc Châu sợ bọn họ nuốt không trôi.

Vì sợ món thịt kho tàu kia khiến mình lộ tẩy, Thịnh Ngọc Châu nhanh nhảu nói: “Chờ mãi cha mẹ không về, con đói bụng quá, nên… Nên đã ăn trước rồi…”

Cô hơi ấp úng, nhưng cha mẹ Thịnh lại cho đằng cô đang xấu hổ, áy náy, đều do bọn họ suy xét không chu đáo.

“Ngọc Châu làm vậy là đúng, đói cứ ăn trước, đừng để bản thân chịu đói.” Chẳng những không chê trách hành vi của Thịnh Ngọc Châu, mẹ Thịnh còn cảm thấy Thịnh Ngọc Châu làm rất đúng.

Thịnh Ngọc Châu ngượng ngùng đỏ mặt, ngồi xuống bên cạnh, vừa nhìn bọn họ vừa gặm quả mơ.

Sau khi ăn thêm vài quả, hàm răng đã ê ẩm rồi mới ngăn cản cảm giác buồn nôn. Nhìn cha mẹ Thịnh cũng đã ăn no, Thịnh Ngọc Châu mới chậm rãi mở miệng: “Cha, mẹ! Con có chuyện này… Muốn nói với hai người.”

Giọng điệu chần chờ của Thịnh Ngọc Châu khiến cha mẹ Thịnh vừa buông bát đũa xuống đang chuẩn bị thu dọn đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cô. Thấy sắc mặt cô bối rối, hai người còn tưởng rằng cô có chuyện gì ngại nói với bọn họ.

“Sao thế? Có gì cứ nói thẳng. Con là con gái yêu của cha mẹ, muốn gì cứ nói thẳng, chắc chắn đều cho con.”

Cha Thịnh tưởng Thịnh Ngọc Châu tiêu hết tiền rồi nên ngại nói ra, lập tức thể hiện mình ra người có tiền, cô muốn gì cũng được.

“Đúng đấy, Ngọc Châu, con muốn mua thứ gì à?” Mẹ Thịnh cũng tưởng rằng Thịnh Ngọc Châu lại muốn mua thứ gì đó nhưng không đủ tiền.

“Không phải… Cha, mẹ. Con… con muốn nói với hai người… Trước đây con từng nói, khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức con đã có bạn trai bên đó sao? Bây giờ con… Con có thai rồi…”

Loading...