XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 302: Phiên ngoại 8
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:47:57
Lượt xem: 70
Giang Quả Nhi oán hận, dựa vào đâu lại trách tội cô ta vì Thịnh Ngọc Châu xảy ra tai nạn xe cộ?
Trước đây, Giang Quả Nhi từng vô cùng Thịnh Ngọc Châu, ghen ghét cô ấy xinh đẹp hơn bản thân, ghen ghét cô ấy lắm tiền hơn mình, ghen ghét cô ấy được người nhà yêu chiều.
Biết vẻ bề ngoài của mình bình thường, gia đình còn không tốt đẹp gì, cô ta vừa dỗ dành Thịnh Ngọc Châu xinh đẹp nhưng ngu ngốc kia, vừa dựa vào tài nguyên của Thịnh Ngọc Châu để bò lên vị trí cao hơn, mong muốn một ngày nào đó có thể đạp Thịnh Ngọc Châu dưới lòng bàn chân.
Nhưng mà, , Giang Quả Nhi không ngờ, mộng tưởng của mình đột nhiên chấm dứt sau khi Thịnh Ngọc Châu xảy ra tai nạn xe cộ.
Dựa vào đâu nhà họ Thịnh lại phong sát cô ta? Cô ta đâu làm việc trong giới giải trí?
Mỗi khi cô ta xin việc vào công ty nào, công ty đó đều sẽ bị thu mua, hoặc bị cấp trên dặn dò trước, không được tuyển Giang Quả Nhi…
Cuối cùng, không tìm thấy công việc, dù tốt nghiệp đại học trọng điểm, cô ta vẫn phải đi làm việc nặng.
Làn da trước đây được Thịnh Ngọc Châu nuôi trắng nõn nà, đã không còn mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, còn phải dầm mưa dãi nắng, thức đêm làm việc, đã biến thành khô ráp, đen sạm từ lâu.
Rốt cuộc là ai… Rốt cuộc là ai lén đăng tiểu thuyết cô ta tự sướng tinh thần lên mạng, còn bị Thịnh Ngọc Châu đọc được?
Cố Diệp Phi
Nhà họ Thịnh chỉ biết, trước khi Thịnh Ngọc Châu xảy ra tai nạn xe cộ, cô từng đọc quyển tiểu thuyết này, sau đó biến thành người thực vật…
Con trai cả nhà họ Thịnh biết quyển tiểu thuyết kia của Giang Quả Nhi bị cô chủ nhà nào đó đăng lên mạng, còn giận ch đánh mèo, còn trực tiếp khiến gia đình nhà cô gái kia phá sản. Sao Giang Quả Nhi có thể thoát được?
Nhưng mà trả thù xong người hại Ngọc Châu nhà mình rồi, Thịnh Ngọc Châu vẫn không tỉnh lại như cũ.
Ban đầu, ngày nào bọn họ cũng tới thăm Thịnh Ngọc Châu, sau này cách mấy ngày mới đi một lần.
Một buổi tối hai năm sau, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu không còn dấu hiệu sống, người nhà họ Thịnh khóc rối tinh rối mù. Buổi tối ngày hôm sau, bọn họ mơ một giấc mơ. Trong mơ, Thịnh Ngọc Châu ôm một đôi song sinh, sống trong một căn nhà nhỏ, đứng trước mặt một người đàn ông, đang cười rất vui vẻ hạnh phúc.
Một đôi vợ chồng trung niên xuất hiện, vẻ ngoài giống cha mẹ Thịnh như đúc.
“Cha, mẹ, anh trai! Ở một thế giới khác, con đang sống rất hạnh phúc, cũng rất nhớ mọi người. Khả năng sau này con không thể ở bên cha mẹ nữa, Thịnh Ngọc Châu, vĩnh viễn yêu mọi người.”
Trước khi biến mất Thịnh Ngọc Châu để lại mấy lời kia, an ủi người nhà họ Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-302-phien-ngoai-8.html.]
Ngày hôm sau, ngồi trên bàn ăn, mẹ Thịnh hơi hoảng hốt nhìn chồng mình: “Tối hôm qua, tôi mơ thấy Ngọc Châu.”
Khi bà ấy cất lời, hai người khác trên bàn ăn cũng đồng thanh nói ra câu tương tự.
Nghe cẩn thận, thì ngoài bà ấy ra, ông xã và con trai đều mở miệng.
Ba người lập tức nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời kinh hô: “Hai người cũng mơ thấy Ngọc Châu?”
“Tôi mơ thấy Ngọc Châu sống ở một thế giới khác, đã kết hôn sinh con, còn có… Tôi phát hiện ra ở thế giới kia, cha mẹ Ngọc Châu có vẻ ngoài giống chúng ta y như đúc…”
“Gì cơ? Tôi cũng mơ thấy thế. Con bé còn bế hai đứa con trai, vẻ ngoài giống Ngọc Châu nhà chúng ta y như đúc!” Cha Thịnh nghe song, khiếp sợ mở miệng nói.
Dứt lời, hai người đồng loạt nhìn về phía con trai mình, nhưng mà cảm xúc của con trai bọn họ hơi sa xút: “Vì sao con không xuất hiện trong mơ? Con thì sao?”
Cha Thịnh & mẹ Thịnh:...
“Có lẽ, vì con ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình nên không xuất hiện.” Sau khi trầm mặc một lát, mẹ Thịnh mở miệng an ủi con trai mình.
“Đúng đúng đúng, nhà chúng ta đều phải dựa vào con! Vừa nhìn đã biết ông xã của Ngọc Châu kia không làm ăn được gì rồi, chỉ có tể dựa vào con thôi.” Cha Thịnh cũng mở miệng an ủi con trai.
“Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Chúng ta cùng mơ một giấc mơ… Chẳng lẽ là Ngọc Châu muốn nói cho chúng ta biết điều gì sao?” Hai mắt con trai nhà họ Thịnh sáng lên, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Cha mẹ Thịnh liếc nhau một cái, hình như muốn nói gì đó, trong mắt cũng có chút mong đợi: “Ừ, chắc chắn ở thế giới khác Ngọc Châu của chúng ta đang sống rất tốt, cho nên mới báo mộng cho chúng ta.”
Ba người khẽ xoa đôi mắt sưng đỏ vì khóc, uống nước xoa dịu yết hầu đã khát khô, giọng không còn khóc nức nở nữa.
“Nếu chỉ một người nằm mơ, chắc là tự an ủi bản thân mà thôi, nhưng cả ba chúng ta đều mơ thấy, giấc mơ còn giống nhau như đúc, chắc chắn sẽ không trùng hợp như vậy.”
Mẹ Thịnh nói, giọng mang theo chút mong đợi: “Cũng không tệ, ở thế giới khác, tôi vẫn là mẹ của Ngọc Châu, còn nhìn thấy Ngọc Châu kết hôn, sinh con…”
“Ừ, đêm nay tôi sẽ ăn thêm chút su hào, kê cao gối ngủ, có lẽ lại mơ thấy Ngọc Châu cũng nên!” Cha Thịnh gật đầu liên tục, không hề cảm thấy lời này của mình có điểm nào không đúng.
Chỉ có con trai nhà họ Thịnh là u oán nhất, Ngọc Châu báo mộng cho anh, nhưng trong mơ lại không có anh, là sao?
Buổi tối, không biết có phải do ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó hay không. Bọn họ lại mơ thấy Ngọc Châu dẫn hai đứa nhỏ về nhà mình chơi, hai cậu nhóc còn nhiệt tình ôm lấy đùi bọn họ…